Từ hồi năm ngoái kia,mấy đứa con nhà tôi chúng đã đưa ra ý kiến, mời tôi cùng đi với họ vào dịp nghỉ cuối xuân, đầu hè của năm nay,là dịp mà họ bố trí đưa các cháu đi tham quan ,tạo điều kiện giải trí để giúp cho tinh thần các cháu được thư thả hơn một chút , khi mà bọn cháu học trò nhà tôi đã phải trải qua mấy mùa học tập vất vả tại lớp.
Đúng hẹn,nhân hai tuần lễ được nghỉ cuối mùa xuân ,đầu mùa hè năm nay, các con chúng tôi đã tổ chức cho bọn trẻ học trò được đến tham quan tại nước Nhật,và như vậy là tôi lại được tháp tùng cùng bọn nhỏ để cùng đến nhìn ngắm cái đất nước mà người Việt chúng ta thường gọi đó là xứ “Phù Tang”.Không biết hên xui thế nào,nhưng các con chúng tôi lại không mua được chuyến bay thẳng để bay từ Mỹ đến Nhật,mà phải qua một đường bay vòng vèo,tức phải qua một trạm trung chuyển từ sân bay Đài Bắc (Taipei) của đảo quốc Đài Loan (Taiwan).Như vậy thời gian của cuộc hành trình nầy phải được tính như sau: Từ nhà đến sân bay John F Kenedy (NewYork) phải mất 2 giờ lái xe.Rồi từ sân bay nầy máy bay mang chúng tôi đến Taipei mất hết cả 16 tiếng,sang tàu và đến sân bay Tokyo Nhật Bản hết thêm 6 tiếng nữa,vị chi đường đi của chúng tôi được đến đích phải mất 22 tiếng đồng hồ +2.Máy bay khởi hành tại sân bay New York lúc 0h58’ có thể được coi là 1 giờ sáng ngày 12 tháng 4 năm 2025 ( giờ của nước Mỹ,)và chúng tôi đến Tokyo lúc 2 giờ chiều ngày 14 tháng 4 năm 2025 (giờ Tokyo).Không phải ở liền tại nơi nầy,mà trong hành trình các cháu đã bố trí đi tiếp một đoạn nữa để đến thành phố Osaka,một thành phố được tính là lớn thứ hai của nước Nhật.Như vậy chúng tôi phải bắt tàu hỏa để đến đó mất thêm 3 tiếng đồng hồ ngồi tàu nhanh nữa,do vậy mà chúng tôi đến thành phố Osaka vào lúc cuối buổi chiều của ngày nầy.Vượt qua một hành trình dài như vậy,mọi người đều đã thấm mệt,tuy nhiên, cái lạ mắt nơi xứ sở nầy đã xuất hiện làm cho mọi người đều có cái cảm giác thấy vui mà quên đi cái mệt nhọc,nhưng mà vui trong cái ngỡ ngàng,nhất là chuyện sang tàu điện ngầm lúc vừa xuống tại sân bay,để bắt tàu nhanh mà đến thành phố Osaka.Cái lạ mắt nhất tại xứ nầy là các ga tàu điện nó rất lớn,mà các đường tàu thì lại chằng chịt, nên mỗi chuyến đi muốn đến đích là phải chuyển qua nhiều con tàu,do vậy mà phải biết cách để mà lên, xuống tàu,người dân Nhật họ đã quen,nên việc lên xuống tàu khá dễ dàng,còn chúng tôi là những người mới đến có thể nói là lần đầu nên rất bở ngỡ.Bởi mới bước xuống cái xứ lạ hoắc nầy,nhưng mà các đứa cháu nhà tôi chúng đã biết được cách thức sang đổi tàu,nên chúng đã hướng dẫn cả đoàn người chúng tôi nên không phải vất vả lắm về cái chuyện nầy, ngay những giờ phút ban đầu.Bây giờ đã mới thấy cái ứng dụng nơi bọn trẻ mà cổ nhân đã nói “Hậu sinh khả úy” là rất đúng vậy!!.
Thành phồ Osaka:
Sơ lược vài nét về thành phố Osaka Nhật Bản,dựa vào tài liệu đã được đọc.Thành phố nầy là trung tâm kinh tế đứng thứ 3 của toàn nước Nhật,diện tích khá nhỏ chỉ có 221,96 km2 nên được đánh giá đứng hạng thứ 46/47 của nước Nhật.Tuy nhiên thành phố nầy được xem là thành phố phát triển thịnh vượng nhất của nước Nhật.Vì đã biết được các yếu tố đặc biệt trên,nên trong chuyến đi của chúng tôi lần nầy,đã được chọn là một trong những điểm phải đến,vì xa hơn nên đã phân thành phố nầy vào điểm đến đầu tiên.Tuy nhiên việc phân chia thời gian không được đồng đều,do vậy mà việc tham quan của chúng tôi không được chu khắp.Chỉ tham quan được vài nơi khá quan trọng mà thôi.
Dưới đây là hình ảnh tổng thể thành phố Osaka.
(Hình ảnh tổng thể thành phố Osaka Nhật Bản)
Điểm đến tham quan đầu tiên vào ngày đến đầu tiên mà cũng là ngày chót tại thành phố nầy .Vào buổi sáng ngày 15/4/2025, nhóm người nhà chúng tôi thức dậy thật sớm,và chuẩn bị đến tham quan một thắng cảnh là lâu đài của thành phố Osaka. Lâu đài Osaka là một biểu tượng thắng cảnh nổi tiếng nhất tại vùng đất nầy, và đây cũng là khu lâu đài lớn nhất xứ Phù Tang, cũng là ngôi đền nỗi tiếng nhất tại thành phố Osaka. Thành phố Osaka tuy diện tích có nhỏ,nhưng vẫn chứa được 3 triệu người,với một nền kinh tế vững mạnh tạo cho người dân nơi đây có đời sông rất chất lượng.Osaka là khu hành chánh trung tâm,có thương cảng lớn nên lại tập hợp được rất nhiều khu công nghiệp của cả nước.
Một số nét tìm hiểu về đời sông người dân tại nơi nầy.So với người dân tại thành phố Tokyo,người dân tại Tokyo rất bận rộn,họ phải làm công việc thật chăm chỉ từ sáng đến tối,ngược lại người dân tại thành phố Osaka lại được thảnh thơi hơn,do vậy phong thái luôn điềm đạm hòa đồng một cách vui vẻ,nồng hậu với mọi người,và đặc biệt là thích cảnh hưởng thụ hơn so với những người dân sống tại thành phố Tokyo,mặc dầu Tokyo là thành phố lớn nhất của nước Nhật.Chuyện đó rất dễ hiểu bởi chi phí sinh hoạt tại Tokyo quá đắt đỏ,được so sánh với một tỷ lệ chi phí sinh hoạt tại Tokyo đắt hơn Osaka khoảng 26%.Nhất là vào ban đêm thành phố Osaka cực kỳ nhộn nhịp, với những hàng quán trên phố mà những bảng hiệu thật lung linh.Tất cả mọi người trong gia đình chúng tôi,đã được chứng kiến cảnh nhộn nhịp nơi thành phố nầy trong hai đêm ở tại nơi đây,tuy nhiên vì mới đến một xứ lạ do vậy mà chưa có cái nhìn để so sánh một cách chính xác được.
(Hình ảnh khu lâu đài tại Osaka).
Vì sự nổi tiếng của khu lâu đài Osaka,vì vậy chúng tôi đã bố trí đến tham quan khu lâu đài nầy trước tiên vào sáng ngày 15/4/2025.Khi đã đến được nơi đây rồi,thì mới biết khu lâu đài nầy quá nguy nga,sách vở đã ca tụng thật không ngoa.Vì cái đồ sộ nên rất hấp dẫn với các cháu nhà chúng tôi,chúng chạy nhảy,leo rúc mà nhìn ngắm khắp các tầng lầu của khu lâu đài một cách thật kỹ lưỡng,những người lớn chúng tôi thì không đi kịp chúng được,do vậy phải đi trong tư thế khá chậm chậm,nhờ đi chậm nên tôi đã có dịp đọc qua được một số bài ghi về lịch sử hình thành ngôi lâu đài nầy.Lâu đài Osaka được xây dựng vào năm 1583,theo cách sở hữu kiến trúc truyền thống của Nhật Bản và được xây dựng một cách thật kiên cố,với một khuông viên chung quanh khá rộng và rất đẹp để mọi người thưởng ngoạn.Theo sách vở ghi chú,cái đặc sắc nhất tại ngôi đền Osaka chính là sự thay đổi của nó vào từng mùa.Mùa xuân với hoa anh đào choáng ngợp một khoảng trời,vì Nhật Bản là xứ hoa anh đào chúng ta đã biết như vậy.Đến mùa thu du khách sẽ choáng ngợp một cách rất lãng mạng với các tàng lá màu đỏ ối,là lúc cây cối phải trở màu. Về mùa đông mọi người được ngắm khu lâu đài đã bị chìm trong một biển tuyết trắng phau phau,rất rất là đẹp với một vẻ đẹp do tự nhiên tạo ra.Rất tiếc chúng tôi đến khuôn viên khu lâu đài nầy lại vào cái thời gian khá trể, bông hoa anh đào chỉ còn lại lưa thưa trên một số cành ,vì là thời gian đã bước vào cuối mùa của loại hoa nầy.
Chỉ ngắm được khu lâu đài nầy trong vòng thời gian chỉ một buổi sáng của ngày đầu nầy,và chúng tôi phải tranh thủ thời gian còn lại để đến tham quan ngôi chùa thờ phật có 1.400 năm tuổi tại thành phố Osaka. Vì nơi đây là một thắng cảnh mà cũng là nơi thờ phượng rất linh thiêng của người Nhật. Người ta nói du khách đến nơi đây thì không thể bỏ qua khu đền thờ nầy,vì vậy chúng tôi cũng không thể bỏ qua nên phải ẩn mình vào cái sinh hoạt chung của cộng đồng du khách, đến nơi đây là vậy.
Cơ sở thờ phượng Phật Giáo tại Nhật Bản,nằm ngay tại trung tâm thành phố Osaka.Có tên gọi là Shitennoji Temple.Nơi đây là nơi thờ phượng trở thành biểu tượng rất linh thiêng của nền Phật giáo Nhật Bản.Khi bước vào đền Shitennoiji nầy rồi mọi người khách tham quan như đã tìm về một chốn thanh tịnh,tâm hồn thư thái mà cảm nhận được sự bình yên,cho dù là người không phải là phật tử, bởi cái vẻ linh thiêng huyền bí của ngôi chùa đã tạo nên cái cảm giác ấy.
(Hình ảnh ngôi chùa Shitennoji, tức Tứ thiên vương tự).
Ngôi chùa Shintennoji là biểu tượng tôn giáo và văn hóa của Nhật Bản,là ngôi chùa lâu đời nhất trên quốc đảo mặt trời mọc. Cơ sở thờ phượng nầy đã có lịch sử hơn 1.400 năm,chùa không những là điểm đến của tôn giáo,mà còn là biểu tượng của văn hóa Nhật Bản,từ lâu nay ngôi chùa đã trở thành điểm du lịch nổi tiếng tại đất nước mặt trời mọc.
Một số nét về lịch sử ngôi chùa Phật giáo lâu đời nầy được biết như sau:
Chùa được xây dựng vào năm 593 bởi Thái tử Shotoku Taishi,một nhân vật lịch sử quan trọng trong việc truyền bá Phật Giáo đến nước nầy. Thái tử Shotoku Taishi là người có vai trò tiên phong trong việc đưa Phật giáo vào Nhật Bản.Tên của ngôi chùa được đặt theo " Shitenno"-tứ đại Thiên Vương,tức các vị thần hộ pháp trong phật giáo,là biểu tượng của sự bảo vệ và che chở cho thế giới khỏi tà ác.
Tuy nhiên,ngôi chùa có niên đại lâu đời như vậy, nhưng qua thời gian, ngôi chùa đã được trùng tu nhiều lần,do vậy mà nó không còn đúng các nét nguyên bản,tuy nhiên ngôi chùa Shitenno-ji là ngôi chùa đầu tiên tại Nhật Bản theo các nét ghi từ lịch sử về nó.Là một trong 7 ngôi chùa do Thánh Đức Thái Tử kiến lập,đã mang trên mình một dòng lịch sử thuộc vào đất nước Nhật Bản như sau:
Đúng vào thời điểm bắt đầu nắm quyền tại Nhật Bản,lúc Thánh Đức Thái tử mới được 14 tuổi,Thái tử Shotoku được biết đến là một tín đồ Phật giáo ngoan đạo,nhưng vào thời điểm mà phật giáo chưa phổ biến tại Nhật Bản.Trong giới quý tộc,dòng họ Soga mà tiêu biểu là Soga no Umako rất hâm mộ đạo phật,tuy nhiên dòng họ đối địch với Soga là dòng họ Mononobe lại bài trừ Phật giáo và muốn duy trì sự độc tôn của Thần đạo.Sự đối địch giữa hai dòng họ nầy đã dẫn tới chiến tranh.Thái tử Shotoku đứng về phe ủng hộ Phật giáo,tự cầm quân ra trận và đánh bại lực lượng đối lập.Trước khi ra trận,ông làm lễ cầu Tứ Thiên Vương và thề sẽ dựng chùa thờ Tứ thiên Vương nếu thắng trận.Sau chiến thắng ông dựng chùa Shiteno và đưa chùa nầy lên hàng quốc tự.Câu chuyện nầy được ghi lại trong Nhật Bản Thư Kỷ.
Hoàng tử Umayato,vào lúc bấy giờ ( tên thật của Thánh Đức Thái Tử vừa đúng 14 tuổi) tóc ngài được cột lên thái dương,ngài đi theo sau quân đội [ phe Phật Giáo].Ngài tự hỏi rằng “Chẳng lẽ chúng ta sẽ bị đánh bại sao? “Nếu không cầu nguyện chúng sự không thể thành” Và thế là ngài đã chặt cây Bạch giao(-) và tạo thành hình dạng của Tứ Thiên Vương và khấn, “Nếu trận nầy quân ta thắng,ta nguyện sẽ dựng lên một ngôi chùa thờ Tứ thiên vương,người canh giữ thế giới”. Soga no Mumako cũng khấn rằng “Hỡi các vị Thiên Vương và Đại Đế Thần Vương,hãy phù hộ cho chúng con giành được thế thượng phong.Nếu lời thỉnh cầu nầy được chư thần đáp ứng,con sẽ dựng lên một ngôi chùa để phụng sự hương khói các Thiên vương và Đại Đế Thần Vương,và sẽ truyền bá chân lý Tam Bảo đi khắp thiên hạ.Lúc nầy một người tên là Ichihi,Tomi no Obito,đã bắn chết Mononobe Moriya và con trai của y. “Lực lượng nhà Mononobe tự khắc tan rã”. –Theo Nhật Bản thư kỷ,quyển “Dụng Minh Thiên Hoàng”.
Sau chiến thắng nầy,ngôi chùa được dựng lên theo lời hứa của Thánh Đức Hoàng Tử Umayota vào năm 593. Và được chia thành bốn viện.
. Kinh Điền viện (-) (Keiden-in)
. Bi Điền viện (-) (Keiden-in)
. Thí dược viện (-) (Seyaku –in)
. Liệu bệnh viện (-) (Ryobyo-in)
Tên ngôi chùa được đặt theo Tứ Đại Thiên Vương,Bàn thờ bên trong được đặt tên là Tu Di Đàn (Shumidan).Quần thể chùa rộng là 11 ha nhưng thường hay bị phá hủy bở hỏa hoạn,bão và nội chiến trong suốt quá trình lịch sử,và như vậy lại luôn được xây dựng lại theo mô hình cũ.Sau khi bị phá hủy trên diện rộng vào cuối Thế chiến thứ hai,ngôi đền được xây dựng lại theo kiểu cũ từ năm 1960,nhưng lần nầy được bê tông hóa, nhưng vẫn được mang dấu tích của lối kiến trúc cũ thời Asuka.
Nếu đi qua “Trung Môn” (-) (Chumon) là lối hành lang bao quanh khu vực chánh điện,Các cột trụ trên hành lang nầy đều có đường gờ dọc trên thân cột (Entasis) là điểm khá đặc trưng của thời bấy giờ. Trung Môn cũng còn được gọi là Nhân Môn (Niomon) được đặt tên theo hai vị hộ pháp Nhân Vương (-) đứng canh hai bên với chiều cao 5,3m,là hai bức tượng hộ pháp lớn nhất Nhật Bản.
(Hai vị Kim Cương Lực Sĩ tại Trung Môn)
(Hai vị Kim Cương Lực sĩ tại Đông Đai Môn)
Ngoài ra tại Đông Đại Tự ở Nara,Người ta còn chế tác ra hai bức tượng tại Đông Đại Môn ,dựa trên nguyên bản của nó là Thiền sư Matsuhisa-Horin (1901-1987). (hai hình bên trên về tay phải)
-Ngôi chùa còn có tháp 5 tầng (-) tên là Ngũ Trùng Tháp (Goju-no-to) cao 29,2m rất đẹp.Các đứa cháu nhà tôi,chúng đã lên tận trên tầng chót của tháp.Người lớn thì không,muốn lên tháp bắt buộc phải đi -chân không,tức phải bỏ giày,dép bên dưới.(Không lên tháp nên tôi đã đọc được khá nhiều tài liệu về lịch sử của ngôi chùa nầy).
-Kim Đường (Kondo) nơi đây có tượng Quan Thế Âm Bồ Tác đang ngồi.
-Giảng Đường ( Gorakumon) một công trình mới được phục dựng trong thời gian gần đây.
Các công trình kiến trúc phụ xung quanh Phật Đường gồm:
.Lục Thì Đường chùa Tứ Thiên Vương. (Rokujido)
.Cửa tây nội sảnh
.Nhà ở của Trù Trì (Yuya hojo)
.Ngũ trí quan viện (Gochikoin)
.Nguyên Tam Thái sư đường (Ganzandaishido)
.Thạch vũ đài (Ishi Butai)
.Cổng Torii bằng đá (cùng hai bức tường bằng ngọc ở hai bên) được dựng vào năm 1924,chữ trên cổng được khắc vào năm Gia Lịch thứ nhất (1326) dưới thời Thiên Hoàng Go- Daigo).
(Các phần ghi bên trên phỏng theo các tài liệu đã được đọc qua)
Phần ẩm thực:
Mặc dầu chân ướt chân ráo mới vừa đến đất Nhật,nhưng trong cái ao ước đã nghe qua từ lâu về các món ăn của người Nhật, do vậy tuy còn rất mệt,các con chúng tôi họ vẫn cố gắng thực hiện ngay một cuộc đi ăn đồ Nhật vào ngay đêm ban đầu mới đến.Đến tiệm ăn,khung cảnh mà chúng tôi thấy là gì.? Diện tích nơi quán ăn khá chật,tuy nhiên người ta sắp xếp thật hay,vẫn đủ chỗ ngồi một cách thỏa mái,có điều khi ăn xong là phải ra về,để nhường chỗ lại cho người khác,không thể ngồi lếu láo cả ngày như ở xứ Việt Nam. Đã có biết một số món ăn của người Nhật tại quê hương bên Mỹ,nhưng mà tại nơi đây lại có khá nhiều món lạ.Ở xứ Mỹ,chúng ta ăn món Sushi là ăn món cá sống.Món ăn nầy thì khá quen, nhưng món sushi tại đây thì khá khác lạ ,ở đây món sushi được làm bằng cơm trộn với một số các nguyên liệu khác.Món ăn nầy người Nhật họ ủ cá,tôm và hải sản trong nắm cơm và phủ lên trên nắm cơm để giữ hương vị được thơm ngon. Trong phần giới thiệu các món sushi, người ta đã trình bày cách thực hiện,cơm được trộn với một ít giấm mà họ gọi là Sumeshi.Rồi cá được chế biến cùng cơm để tạo ra món ăn gọi là sushi.Trong một khay sắp các món ăn ta thấy có nhiều loại sushi khác nhau với những cái tên cũng khá lạ:Nigirizushi,Chirashizushi,Makimono Gunkansushi, Temaki .v...v.Với những cái tên khá lạ ấy,chúng tôi vẫn muốn thử,nên gọi hai khay và chia nhau ăn hết.Hay!rất hay! món nào cũng ngon,vừa khẩu vị,không phải khó ăn như ta tưởng tượng.Tôi có đứa cháu trai,mới 12 tuổi,học lớp 6.anh nầy luôn thích phải ăn nhiều,nên trước khi ăn anh ta gọi một tô súp,ăn xong tô súp rồi mới cùng anh chị em ăn các món sushi.Đêm đầu tiên nầy,chúng tôi gọi 2 khay cho người lớn một để chia nhau ăn,các cháu một nhưng các cháu thì phải gọi thêm nhiều hơn,chúng ăn một cách thỏa mái,và chúng cũng khen là rất ngon.
(Món ăn Nhật Bản Sashimi)
(Món ăn Nhật Bản Sushi)
Có một điều chúng ta nhận thấy,hình như người Nhật họ rất trung thành với lúa gạo,cái đặc biệt là họ chế biến loại cơm dùng làm sushi rất ngon,cơm vừa dẻo mà rất thơm, có lẽ ăn không biết ngán.
Xong việc ăn uống tại nhà hàng vào lúc mới đến nầy,chúng tôi lại phải dạo qua các siêu thị để thỏa mãn cái thị hiếu khi vừa đến đất Nhật. Siêu thị thì lớn quá, bán đủ các loại hàng hóa,bày biện rất ngăn nắp mà hàng hóa thì rất đẹp,tuy nhiên chỉ mới nhìn để cho đả cái thị hiếu, chứ không ướm mua một món hàng nào.Cuối cùng thì đều quay lại cửa hàng thực phẩm,vì đang háo hức nên các con chúng tôi lại mua thật nhiều các thức ăn,nhất là các món đã được chế biến để ăn liền,cũng có nghĩa là Sushi mà nhiều loại, mang về để dùng vào buổi sáng ngày mai,bởi cái lẽ đến Nhật là phải ăn Sushi đó là cái ước muốn.
Trưa ngày 15/4/2025,sau khi tham quan xong nơi khu lâu đài Osaka,các con chúng tôi đề nghị đến nhà hàng để ăn cơm bửa cho biết.Và họ đã thực hiện ngay.Chúng tôi gồm có 10 người, 5 lớn và 5 nhỏ trong đó có người bạn học cũ của bé Ivy, được cô ta mời cùng đi chơi trong chuyến nầy,do vậy mới được kể là 5 nhỏ.Chúng tôi được nhà hàng bố trí cho ngồi hai bàn mỗi bên là 5 và gọi các phần ăn.Một điểm cần được chú ý,người Nhật họ không bày biện thành một bàn ăn chung cho cả những người trong bàn ăn,mà họ chia phần để từng cụm cho mỗi người.Mỗi phần như vậy được sắp chung trên một cái khay lớn giành cho một người.Trước tiên là một chén cơm trắng vừa đủ đầy,các dĩa cá,thịt mà người khách đã đặt,bên cạnh đó là một đĩa rau sống vuông vức được bào thật nhỏ sợi,có lẽ được thực hiện bởi một cái máy,do vậy các sợi rau có kích thước bằng nhau,trông rất đẹp mắt.Cuối cùng là một bát canh,nhưng không phải đựng trong cái bát,mà là cái âu tròn có đường kính chừng 1dm,và chiều cao cũng khoảng đó,bên trên âu canh có nắp đậy hẳn hòi để giữ cho canh được nóng.Cái đáng chú ý là ăn canh mà không có muỗng,trong khay thức ăn chỉ có một đôi đũa thôi.Đó là cái đặc biệt của người Nhật,chúng tôi thật ngỡ ngàng,không biết làm sao,nên phải liếc liếc nhìn người bản xứ để hành sử theo.Họ uống canh,chứ không phải ăn canh,họ bưng cái âu canh lên để vào miệng mà uống,trong bửa ăn họ uống nhiều lần,sau nầy tìm hiểu mới hiểu ra,người Nhật họ gọi là “uống canh” chứ không phải là ăn canh.Nhìn thấy họ làm mình cũng làm theo,và như vậy là đúng.Đấy! phong tục mỗi dân tộc đều có cái khác nhau,tuy rằng cũng là dân Á Đông cả,thành ra đi ra thì mới biết,có thể do vậy mà ông bà ta đã nói: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn“là vậy.Còn rất nhiều cái lạ mắt nhưng xin để giành kể lại sau.
Ngày hôm sau 16/4/2025,chúng tôi phải trả nhà vào lúc 10 giờ sáng để di chuyển về lại thành phố Tokyo.Chỉ ở tại Osaka một ngày với hai đêm nên các thắng cảnh tại thành phố nầy không tham quan được nhiều,mà chỉ tham quan được hai thắng cảnh nổi tiếng nhất là lâu dài Osaka và ngôi chùa lớn là nơi thờ phượng của Phật giáo Nhật Bản,đã có được 1400 năm tuổi,ngoài ra còn có rất,rất nhiều thắng cảnh khác nữa ,nhưng chúng tôi không đủ thì giờ để đến thăm ví như :“công viên trò chơi Universal Studios” nổi tiếng thế giới, đền Tenmangu ,khu thủy cung Kalyukan v...v.Nếu có được một chuyến đi khác nữa,thì nhất định phải bố trí thì giờ nhiều hơn.
Ngày 16/4/2025 cả nhà chúng tôi phải quay về lại thành phố Tokyo,lay hoay sắp xếp lại đồ dùng vào valy, rồi đi ra ga tàu để bắt tàu về lại Tokyo,nói thì nghe thật gọn,nhưng khi thực hiện thì khá tốn thì giờ,vì vậy mà về lại đến ga tàu điện tại Tokyo thì trời đã chiều,nhà trọ thuê không nằm trong thành phố mà ở ngoại ô thành phố,do vậy đi bộ về đến cũng xa,phải hết khoảng 20 phút,nhưng ngôi nhà trọ nầy rất thỏa mái,có đầy đủ phòng ốc giành cho mỗi thành phần,và có đầy đủ phương tiện bếp núc để nấu nướng,kể cả phương tiện để tắm giặt tạo cho mọi người một sự thỏa mái nhất.Tuy nhiên về đến đây,dọn dẹp xong thì trời đã tối hẳn,nên chưa nhìn ngắm được phong cảnh tại nơi nầy.Tất cả người lớn chúng tôi sau bửa cơm tối thì ở nhà nghỉ ngơi,còn các anh bạn nhỏ thì chúng xin phép được đi dạo phố,ở xứ nầy cho chúng đi thì không sợ những điều bất trắc,vì trên đất nước Nhật vấn đề an ninh thì rất tốt, khiến cho con người có đủ niềm tin. Tất cả mọi phong cảnh nơi thành phố nầy,xin được kể chúng lại phần sau,bây giờ xin được nói về các nơi phải tham quan.
Tại Tokyo,thắng cảnh nào là nổi tiếng nhất,đó là đền của Nhật Hoàng .Vì là một thắng cảnh không thể bỏ qua,do vậy mà ngay ngày đầu trở lại Tokyo,các con của chúng tôi,họ quyết định phải đến thăm thắng cảnh nơi đền Nhật Hoàng cùng là nơi cư ngụ của cả Hoàng gia,là một thắng cảnh không thể bỏ qua nếu là du khách đã đến Tokyo.Cung điện Hoàng cung của Nhật Hoàng được xây dựng trên chóp một khu đồi,mới bước đến khuôn viên nầy,cái khung cảnh đập vào mắt của chúng ta là như vậy.
Theo thông lệ mà chính phủ Nhật Bản đã qui định,các khu nhà bên trong Hoàng cung cũng như các khu vườn bên trong khu Hoàng cung nầy,sẽ không được mở cửa cho du khách vào tham quan trong tất cả thời gian của những ngày bình thường,ngoại trừ ngày 23 tháng 12 và ngày 2 tháng 1 hằng năm,du khách mới có cơ hội vào thăm khuôn viên phía bên trong,và sẽ nhìn được các thành viên của Hoàng gia xuất hiện trước công chúng và cũng được cả Nhật Hoàng và Hoàng Hậu,có những lời chúc ngắn để thăm hỏi và chúc tốt lành đến mọi người,bên cạnh đó Nhật Hoàng và Hoàng Hậu lại ngỏ lời cảm ơn mọi người đã đến thăm thú khu Hoàng cung của nhà Vua.
Chúng tôi không may mắn đến tham quan khu đền của Hoàng cung trong khoảng thời gian bình thường nầy ,do vậy các dinh thự của lãnh đạo các quốc gia trên khắp thế giới (các tòa Đại sứ) tòa nhà của Hoàng cung và các khu vườn bên trong sẽ không được mở cửa,nên chúng tôi chỉ được quan sát phong cảnh bên ngoài khu Hoàng thành của Nhật Hoàng mà thôi.
Một cách tổng thể về khu Hoàng cung Tokyo. Cung điện tại nơi nầy mới được xây dựng lại từ năm 1869 đến nay,sau sự kiện đầu hàng của Mạc Phủ Tokugawa và sự kiện Minh trị Duy Tân,những người cư trú trong thành Edo,bao gồm cả tướng quân Tokugawa Yoshinobu đều được yêu cầu dọn ra khỏi các cung điện nơi nầy,để nhường nơi nầy lại cho Minh Trị Thiên Hoàng làm kinh đô,do vậy Hoàng cung Tokyo mới được xây dựng lại từ năm 1868 đến nay.
Minh trị Thiên Hoàng dời kinh đô từ thành Kyoto về đóng tại lâu đài Edo,và ngài đã đổi tên lâu đài nầy thành lâu đài Tokei (-) Đông kinh Thành.Vào thời điểm nầy thành phố Tokyo cũng được gọi tên là Tokei (có dấu ngang trên chữ o),rồi ông quay về thành Kyoto và quay lại Tokei ngày 9 tháng 5 năm 1869,Lúc nầy lâu đài Tokei mới có tên chính thức là Hoàng Thành (Kojo).Đó là thời điểm lịch sử về sự ra đời của Hoàng Thành Tokyo ngày nay.
Dưới đây là khung cảnh tổng quát về Hoàng Thành Tokyo:
(Khu vực hồ nước chung quanh Hoàng Thành Tokyo)
(Cầu Nijibashi dẫn vào khu vực sảnh chính của Hoàng cung)
Như đã nói ở trên,chúng tôi những du khách đến cung thành Tokyo vào mùa nầy,chỉ được ngắm cảnh Hoành Thành ở khu vực bên ngoài.Ngoài các khu vườn của Hoàng cung ở bên trong.Bên ngoài chỉ có 3 khu mở cửa cho du khách tham quan đó là vườn Quốc gia Kokyo Geien,vườn phía đông, và công viên Kitanomaru.
Vườn quốc gia Kokyo Geien,là khu vườn có mang tính đô thị nhất bởi từ đây có tầm nhìn ra những tòa nhà chọc trời của quận Marunouchi tại thành phố Tokyo rất náo nhiệt.
Tiếp đến là khu vườn Ninomaru,đây là khu vườn có lâu đời từ thời Edo (1603-1867) được chăm sóc lại thật kỹ. Khu vườn về phía đông rất thú vị với những bông hoa nở rộ, bên cạnh những bức tường cổ và phòng trà Suwano tuyệt đẹp và rất thanh lịch.Trong khuôn viên nầy vẫn còn sót lại một số ít các đồn lính gác thời trước cuả thời là khuôn viên cư ngụ của tướng quân Tokugawa Yoshinobu.
Rất gần với ga Tokyo,là bảo tàng Idemitsu,diễn đàn quốc tế Tokyo,bên trong có bảo tàng Mitsuo nhất là có các cửa hàng rất thanh lịch của quận Marunouchi.
Ở góc Tây Bắc vườn quốc gia Kokyo Gaien là nơi gọi là Chidori-ga-Fuchi, nơi đây du khách có thể thuê những chiếc thuyền để bơi quanh hồ nước của Hoàng thành mà ngắm nhìn những bức tường của cung điện từ mặt nước.Đi bộ một quản ngắn từ công viên Kitanomaru,thì sẽ xem được các buổi triển lãm về đời sống của người dân Nhật Bản trong thế chiến thứ II và sau chiến tranh tại Showakan và những cổng Torii khổng lồ của Đền thờ Yasukumi.
Trên đây là những nơi đã được đến tham quan trong lần đến thăm cung thành Hoàng cung của Nhật Hoàng trong chuyến du lịch lần nầy.
Vào khoản giữa buổi chiều của ngày nầy,cả nhà chúng tôi lớn nhỏ đều rời nơi khuôn viên Hoàng cung tức nơi cung điện của Nhật Hoàng để đến xem khu tháp Tokyo. Tháp Tokyo,ngọn tháp thật là cao với 333 mét cao hơn tháp Eiffel của nước Pháp 3 mét.
Tháp được mô phỏng theo kiểu tháp Eiffel của Pháp,nhưng thiết kế của nó lại giữ được sự kết hợp các yếu tố truyền thống của Nhật Bản,tạo sự pha trộn hoàn hảo giữa Đông phương và Tây phương.Tòa tháp được sơn màu cam và trắng thật rực rỡ,cách pha chế màu sơn đã nâng cao tính chất thẩm mỹ và nâng tầm nhìn rỏ ràng cho máy bay bay trên đầu.Phần đế nơi chân tháp được dùng bằng rất rất nhiều các thanh sắt to và dài kết lại mà làm thành cái đế của tháp,do vậy mà cái tháp được xây dựng một cách vĩnh viễn,nghĩa là đời đời.
Một trong những đặc điểm nổi bật nơi tháp Tokyo là sự cấu trúc lưới che của nó,rất hài hòa nên mang lại cả sự sang trọng kể cả sức mạnh từ nó.Đây là di sản thiết kế sáng tạo mang tính chất Nhật Bản đối với kỹ thuật hiện đại.Khi nhìn lên tận chóp của kiệt tác cao chót vót nầy,mọi người phải thừa nhận tinh thần thể hiện về óc thẩm mỹ của người Nhật,kết hợp cả hai chức năng là sức mạnh và vẻ đẹp.Năm đứa cháu của chúng tôi,khi thấy và nhìn được ngọn tháp Tokyo,chúng thật là háo hức,và rồi chúng rủ nhau đi bộ lên tận chóp của ngôi tháp,để quan sát nó,đồng thời chúng cũng đã nhìn ngắm được toàn cảnh thành phố Tokyo.Đôi chân chúng khá bền,chúng đi lên và cả đi xuống theo các bậc tam cấp làm cầu thang của ngôi tháp nầy.Tất cả bọn chúng đều hoan hỉ,vì cái nhìn đầu tiên của bọn chúng là đã được thỏa mãn khi đã lên tận cái chóp của ngọn tháp cao nầy,đó là kết quả cái vui vẻ đầu tiên của chúng trong chuyến đi tham quan lần nầy.Chúng mua vé tại chỗ ngay bên dưới chân tháp để đi lên tháp,trong 5 đứa có 3 đứa được tính là người lớn,2 đứa được tính là nhỏ được giảm giá. Giá vé là 1,200yen.
(Tokyo Tower)
Tokyo Tower được mở cửa từ 9 giờ sáng cho đến 11 giờ tối,trong những tháng mùa đông nó có thể đóng cửa sớm hơn.Đó là những điều mà du khách cần chú ý. Tokyo Tower có hai boong dừng chân để thưởng ngoạn,Nơi boong đầu có độ cao 150m,và boong thứ hai với độ cao 250m.Tại hai nơi nầy đều nhìn thấy thành phố Tokyo thật rõ và thật đẹp,và cả hai nơi đều có tầm nhìn trải dài đến tận núi Phú sĩ nếu là những ngày được trời quang mây tạnh.Tại hai boong nầy, đều có quán cà phê và các quày hàng bán các món đồ lưu niệm thật đẹp, giúp cho khách tham quan mua sắm một cách thật thỏa mái.(Các cháu kể chuyện lại về chuyến leo lên tháp vào cuối buổi chiều nầy)
Xem xong nơi Tokyo Tower,là chúng tôi phải trở lại nhà trọ,cũng qua tàu điện,phải đổi vài lần để ra đường mà đi bộ về nhà trọ.Tối nay các con chúng tôi mua sắm thật nhiều các thức ăn tại cửa hàng, mang về để sửa soạn bửa ăn tối tại nhà.Các cháu thì không cần ăn tại nhà,chúng cũng lại xin phép được đi dạo phố,đi dạo phố và sẽ dược chị Ivy của chúng đãi bửa tối.Chúng khỏe lắm,đôi chân thật nhanh.
Hai Ngày đi tham quan các khu Siêu thị (Mall) tại Tokyo.
Hai ngày kế tiếp 18 và 19 tháng 4 năm 2025,có thể nói đây là hai ngày lịch sử trong chuyến đi du lịch Nhật Bản lần nầy.Tại sao gọi hai ngày nầy thuộc vào thời gian lịch sử của chuyến đi ? bởi thời gian của hai ngày nầy đã dành toàn bộ vào việc đi dạo để ngắm nhìn các siêu thị của người Nhật,mà ta thường gọi các siêu thị với cái danh xưng bằng tiếng Anh là “MALL”.
Đã làm dân nước Mỹ 30 năm nay rồi,nên cái chuyện đi mua sắm nơi siêu thị đối với mọi người trong gia đình chúng tôi đã là cái chuyện quá quen thuộc.Thế nhưng khi bước đến cái đất nước nầy thì lại thấy nhiều điều khác lạ,tuy rằng cũng là dân Á Đông cả,không ngờ người Nhật họ lại quá văn minh,họ văn minh ngoài sự hiểu biết về họ của mình,ngoài sự giàu có,người Nhật còn có cái cách nghĩ khác lạ mà ngay người Mỹ cũng không thấy làm như thế, có thể vì một lý do khác mà người Mỹ không cần làm cái chuyện ấy,người Mỹ không cần tận dụng mặt bằng bên dưới lòng đất,vì đất Mỹ rộng mênh mông,do vậy việc xử dụng mặt bằng trên mặt đất đã không hết,khác với nước Nhật, Nhật là một quốc gia hải đảo,diện tích mặt bằng khá hẹp, do vậy mà người Nhật phải tận dụng cả tầng bên dưới của mặt đất,mới đủ chỗ dung chứa hết các công trình của họ.Đó chính là điểm mấu chốt mà chúng ta phải nhìn để đánh giá đúng với sự giàu có của người Nhật và của nước Nhật.Cái lạ mắt đối với chúng tôi là những du khách lần đầu mới đến tham quan xứ nầy.Tại thành phố Tokyo có rất nhiều ga tàu điện trải rộng trên một mặt bằng rất là rộng, đã nhìn thấy nhưng không hình dung được là rộng bao nhiêu,tuy nhiên có ít nhất là 6 khoảng đường ga tàu như vậy,mỗi khoảng được thiết kế hai đường rây để tàu chạy xuôi ngược,mà người đi trên mặt các sân ga luôn luôn tấp nập, đông như nêm,họ không chen lấn,họ đi theo thứ tự kẻ trước người sau theo sự sắp xếp lúc họ đến,mà cái thời gian bận rộn nhất tại các ga tàu được kể là từ khoảng 9h,30 sáng cho đến chiều tối vào khoảng 23h,sau giờ tan tầm.Người Nhật đi làm trể bởi giờ làm được quy định là 10 giờ sáng.Ga tàu đông nghẹt người bởi phương tiện di chuyển chính của họ là tàu điện.Tàu điện là phương tiện di chuyển duy nhất của người Nhật,do vậy chúng ta thấy người Nhật về môn đi bộ là rất xuất sắc,bởi suốt khoảng đường đi từ nhà đến sở làm,người ta chỉ đi xe đạp một đoạn đường ngắn từ nhà đến ga tàu điện,đi xe đạp cũng là một hình thức đi bộ nhanh hơn mà thôi.Sau khi khóa và cất xe đạp tại nơi để xe sát bên cạnh đường ga tàu nơi gara để xe đạp,xong công việc nầy,người người đều bước vào ga để dùng tàu điện,có thể đường đi đến sở làm,một người phải chuyển ít ra một vài lần tàu điện,nhưng họ đã quen nên việc chuyển đổi tàu là rất nhanh,bởi thời gian đã được nhà ga phân chia thật kỹ và thật chính xác, một khi tàu dừng lại đón khách cũng thật đúng giờ tại mỗi cửa nơi sân ga,đó là nơi đáp ứng nhu cầu cho từng người khách dùng phương tiện tàu điện.
Cái điều mới lạ đối với những người khách du lịch lần đầu tới nước Nhật, đó là chuyện đi mua sắm nơi các siêu thị.Người Nhật họ bố trí xây dựng các siêu thị tại các vị trí rất tiện lợi dành cho người mua sắm.Phần bên trên mặt đất cạnh nhà ga là vùng được xây dựng các khu thương mại, nên một khi người khách bước ra khỏi nhà ga,là gặp ngay khu mua sắm,không cần phải mất công tìm kiếm,mà là các siêu thị rộng mênh mông,với rất nhiều cửa hàng được bày bán tất cả các loại hàng hóa đúng với nhu cầu của người tiêu dùng một khi họ cần đến.Tokyo không những chỉ thu hút du khách bởi vẻ ngoài hào nhoáng và sôi động với rất nhiều nhà cao tầng,mà còn bởi sự phong phú và đa dạng về ẩm thực nữa.Không những thế thành phố nầy đã thể hiện trở thành một khu trung tâm văn hóa đa dạng có thể hiểu là trên toàn cầu,người dân Nhật đã áp dụng các yếu tố truyền thống,pha trộn với các nét văn hóa hiện đại của Tây phương để tạo nên một bức tranh đô thị đặc sắc.Đó chính là những nét đã thôi thúc chúng tôi phải xem xét ít ra một lần thật kỹ cho biết.
Không phải là các khu siêu thị có diện tích giới hạng,mà ngược lại có quá nhiều khu siêu thị nối tiếp nhau,do vậy mà siêu thị tại nơi nầy trở thành vô cùng rộng,không phải có một cửa đi vào khu siêu thị, mà có nhiều cửa,bởi từ mỗi đường tàu là có một thang máy lên xuống,có vài đường tàu quá đông khách,nên lại có thêm một cầu thang đi bộ khá rộng,giúp cho khách bộ hành lên xuống, ra vào khu siêu thị một cách thật thuận tiện.Do vậy khu siêu thị được xây dựng trên mặt bằng của thành phố cũng lại rất tiện lợi, thu hút được tất cả mọi người muốn mua sắm. Ngày nầy chúng tôi chưa có những dự định mua sắm gì cả, chương trình là đi xem xét cách bày trí và sức mua bán một cách đông đảo tạo nên sự sầm uất của người Nhật tại thành phố nầy để biết mà thôi.Vì vậy chúng tôi cứ đi,xem hết các gian hàng tại mỗi khu vực của siêu thị nầy.Chúng tôi lại tiếp tục đi sang các gian hàng của những khu siêu thị kế cận ,và như vậy chúng tôi đã đi xem được thật nhiều khu siêu thị trên bề mặt của thành phố Tokyo,tại sao phải phân biệt như vậy,bởi vì bên dưới ga tàu,tức bên dưới là chiều sâu nằm trong lòng đất nơi dưới ga tàu,ở đó còn có một lớp siêu thị ngầm bên dưới với chiều cao khoảng 10 mét tính từ đường tàu,siêu thị ở tầng nầy cũng rất là hoành tráng, với đầy đủ hàng hóa mà sự buôn bán,mua sắm cũng sầm uất không kém bên trên.
Đi suốt một ngày nên khá mỏi chân,không phải mỗi mình tôi lớn tuổi hơn mà bị như vậy,cả mấy đứa con của tôi chúng cũng đều nói vậy cả.Do vậy mà vào chừng khoản 3 giờ chiều,tất cả mọi người chúng tôi đều ngưng việc đi lanh quanh để ngắm nhìn các khu siêu thị,mặc dầu vẫn đi chưa giáp một vòng,tuy nhiên, vẫn không ước lượng được cái chiều rộng của các khu siêu thị đã đi qua là rộng bao nhiêu,chỉ biết đi suốt ngày mà đi liên tục nên khá mỏi chân do vậy phải tạm dừng,và rồi chúng tôi lại lân la đến tham quan khu chùa nổi tiếng tại vùng nầy.
Ngôi chùa có tên là Sensoji,tuy vóc dáng có nhỏ hơn ngôi chùa 1.400 tuổi tại thành phố Osaka đã được thăm.Tuy nhiên ngôi chùa nầy vẫn mang một vóc dáng cổ kính theo lối kiến trúc của nếp văn hóa người Nhật,bên cạnh đó, vóc dáng ngôi chùa có nhỏ hơn nhưng lại có đến ba ngôi tháp, như vậy nên được tính là ngôi chùa có số lượng tháp nhiều nhất đối với các ngôi chùa tại vùng nầy. Tháp là biểu tượng tô vẽ của sự làm nên nét đẹp,là ánh hào quan làm tăng sự rực rỡ của ngôi chùa, lúc nầy chúng đang phơi mình mà chìm trong ánh nắng vàng rực của buổi chiều, lúc mà chúng tôi đã đến nơi nầy.Như vậy vào ngày nầy,chúng tôi đã tham quan được cả hai cảnh trí đẹp đẻ nhất tại thành phố Tokyo,khu siêu thị bên trên mặt đất và cảnh chùa Sensoji. Với hai cảnh trí như vậy,lúc đã nhìn ngắm xong cả bên trong lẫn bên ngoài tại ngôi chùa nầy, chúng tôi đã vừa đủ thời gian của một ngày, vì vậy, quyết định tạm chấm dứt việc đi tham quan một số di tích khác cũng khá nổi tiếng,và rồi phải về lại nhà để sửa soạn cho bửa ăn tối hôm nay.
(Hình ảnh ngôi chùa Sensoji)
Trong chuyến tham quan lần nầy,tôi đã dùng mắt mà ghi nhận được những cửa hàng là những thương hiệu nổi tiếng tại thành phố Tokyo,ví như cửa hàng bánh ngọt Shijuku Takasshimaya,ngoài các món bánh ngọt hấp dẫn đối với du khách,nhà hàng tại nơi đây còn phục vụ du khách những suất cơm thơm ngon cùng rất nhiều món ăn khác để khách hàng thỏa thích mà lựa chọn, tại đây có cả loại Chocolatery rất hấp dẫn, mà tại đây khách hàng cũng có thể chọn mua loại bánh thương hiệu Kitkat là phiên bản nổi tiếng tại Tokyo.
Tại khu vực phía nam của ga Shinjuku Takashimaya,tọa lạc nơi vị trí phía nam của ga Shijuku,là một khu thương mại trung tâm khổng lồ,tại ngôi nhà cao tầng, có nhiều tầng dành riêng cho các thương hiệu nổi tiếng phục vụ quý bà, quý cô thời thượng những người am hiểu thời trang.Bên cạnh đó Shinjuku Takashinmaya còn là một cửa hàng ẩm thực nổi tiếng với những suất cơm thơm ngon mà khách hàng mặc sức lựa chọn tùy thích.
-Khu mua sắm vô cùng sầm uất cũng lại tọa lạc tại một địa điểm nối thẳng với ga Ikebukuro có tên là Tobu Hyakkaten Ikebukuro,bước vào nơi nầy thì khách hàng thỏa thích lựa chọn mà mua sắm,cửa hàng nầy chúng ta lại nhìn thấy rất nhiều cặp đôi thật trẻ đã dắt nhau đến mua sắm, bên cạnh đó còn thấy những cặp vợ chồng có các trẻ nhỏ cũng đến mua sắm tại nơi nầy, đó là điểm đặc biệt tại khu thương mại nầy.Tại đây còn bán các dụng cụ thể thao chơi golf,và nhiều dụng cụ của các môn thể thao khác nữa.Một điều khá hấp dẫn là ta thấy những người phụ vụ tại các cửa hàng nói chung trong khu thương mại nầy,họ đều đối đãi với khách hàng một cách hết sức là trân trọng và bặt thiệp,họ giới thiệu các mặt hàng với khách một cách thật rành rọt,mạch lạc,khách hàng chưa mua được hàng hóa của họ,họ vẫn đối xử một cách niềm nỡ với một nụ cười rất tươi mà thốt lời, “xin mời khi khác trở lại,nếu bạn đã thấy thích”.
(Ba ngọn tháp thật đẹp đang soi mình trong ánh nắng chiều tại Tokyo)
Trong ngày quyết định đi dạo để tham quan các khu siêu thị tại thành phố Tokyo,chúng tôi cũng đã nhìn thêm được một số các bản hiệu giới thiệu các thương hiệu tại khu trung tâm thương mại nầy, ví như khu bán lẻ cao cấp mang bảng hiệu được ghi là:Ginza Mitsukoshi.Trong lời giới thiệu tại tờ quản cáo, người ta đã trình bày đây là khu trung tâm bán lẻ lớn nhất tại khu nhà nhiều tầng nầy,trong đó có 5 tầng dành riêng cho việc chuyên bày bán các mặt hàng thời trang cao cấp với 200 thương hiệu của nước Nhật và quốc tế bao gồm đồ nội y,giày dép và nhiều mặt hàng phụ kiện khác, giá cả phải chăng, mà khách hàng không thể bỏ qua.
Cửa hàng Ginza Cosmetics World nơi đây đem lại cho quý cô,quý bà các mỹ phẩm thương hiệu danh tiếng Yaman,Jillstuart và Bobbi Brown,theo các lời trên quảng cáo đã cho biết các mặt hàng mỹ phẩm trên sẽ đem lại cho quý cô, quý bà một niềm vui bất tận giúp tạo sắc diện cho các bà,điều làm cho các đấng ông chồng rất hài lòng.
Một điểm khác của Giza Mitsukoshi là Salon de kimono,là điểm chuyên bán Kimono truyền thống,một nét đặc trưng không thể thiếu trong văn hóa Nhật Bản.Những bộ Kimono truyền thống tại nơi nầy được nổi tiếng bởi sự kết hợp giữa kỷ thuật may truyền thống cùng tính thẩm mỹ hiện đại.
Trên đây là một số cửa hàng bày bán các thương hiệu nổi tiếng trong ngành thương mại tại Nhật Bản,nhân chuyến đi dạo để xem xét tất cả các cửa hàng trong khu thương mại nầy, chúng tôi đã nhìn thấy mà đã ghi nhớ được, xin ghi lại để giới thiệu cùng mọi người muốn biết về nếp sinh hoạt tại các khu thương mại thành phố Tokyo Nhật Bản, là khu thương mại của thành phố rất gần khu Hoàng cung của Thiên Hoàng Nhật Bản,một nhân vật tượng trưng của dân tộc Nhật hiện tại, nhưng quyền lực rất lớn,được các giới lãnh đạo khắp thế giới nể trọng.
Ngày hôm nay,18/4/2025 cả nhà đã thực hiện một chuyến đi tham quan khắp cả khu siêu thị nơi mặt bằng của thành phố Tokyo,đã xử dụng hết một ngày thời gian,tuy là đi không khắp được,vì khu siêu thị quá rộng nhưng thời gian đã sắp hết của một ngày,chúng tôi tạm dừng và tạm xem là đủ cho một ngày dùng để quan sát đúng theo kế hoạch đã định,chỉ còn lại các siêu thị nằm bên dưới lòng đất phải hẹn lại ngày tiếp theo.
*Ngày hôm sau,các con nhà chúng tôi họ quyết định phải đi khám phá khu mua sắm bên dưới lòng đất tại nhà ga Tokyo-Nhật Bản.
Bởi như chúng ta đã biết,đa phần dân chúng khi cần di chuyển người ta luôn dùng phương tiện bằng tàu điện.Nhà ga tại thành phố Tokyo là trạm trung tâm giao thoa của nhiều chuyến tàu và tàu điện ngầm,đồng thời nơi đây cũng là cửa ngõ của nhiều khách du lịch đi bằng tàu cao tốc shinkansen hoặc từ sân bay Narita gần đó.
Nếu khách du lịch đã đến thành phố Tokyo vào đúng một ngày mưa,hay đang chờ đợi một lịch trình tiếp theo của chuyến đi,mọi người đều không phải lo lắng,vì bên dưới nhà ga Tokyo là khu thương mại Tokyo Station City,để mọi người thỏa sức dạo chơi,mua sắm,ăn uống,tham quan các phòng trưng bày cùng nhiều nơi khác cũng tuyệt đẹp nữa.Đó là những nhà hàng,quán ăn với đầy đủ các món mì ramen,bánh mặn, bánh ngọt và tiệm Cafee,đặc biệt là rất nhiều cửa hàng nổi tiếng từ đất nước Nhật Bản như Bokemon,Tamagotchi, Hello Kitty v...v.
Khi một người đã giành một số thời gian theo thang máy mà đi xuống tầng hầm của nhà ga,thì họ gặp ngay khu thương mại rất đẹp mắt và hấp dẫn khi vừa bước ra khỏi thang máy,đó là nét khác mới được thấy tại xứ nầy.Người Nhật hay nước Nhật nói chung, họ đã dày công tạo ra một tầng hầm bên dưới nhà ga để xây dựng nên những khu siêu thị,tạo sự tiện lợi cho mọi người khách có mặt tại nhà ga.Đây là một sáng kiến tuyệt vời tạo nên sự thuận lợi về cả hai phương diện của ngành thương mãi,thứ nhất giúp cho những hành khách đang dùng phương tiện tàu điện để di chuyển, không phải mất công lo lắng về việc mua sắm những thứ gia dụng cho gia đình,thứ hai người dân Nhật lại mở rộng ngành thương nghiệp tạo nên sự phồn vinh cùng sự giàu có cho đất nước.
Cái hấp dẫn đã lôi cuốn mọi người một khi đã nhìn thấy các khu siêu thị nằm sâu trong lòng đất đó là:trần nhà được thực hiện theo phong cách mái vòm Neo-Baroque tạo nên sự thanh lịch,cũng tạo cho mỗi người một khi bước chân đến đây lại có một cảm giác như có một không gian rộng lớn,đặc biệt tại nhà ga nơi khu được thiết kế bằng nền lót gạch đỏ và trắng,mà người ta đã trình bày rằng:cách thiết kế nầy là lấy cảm hứng từ nhà ga Trung tâm Amsterdam,tạo được vẻ thanh lịch,huy hoàng cho một khoảng không gian thật bắt mắt đối với mọi người khách đã đến nhà ga , mà không ngoại trừ người bản địa.
Để khám phá cho biết hết các siêu thị tại tầng hầm nhà ga,các con chúng tôi họ quyết tình bố trí một ngày để tham quan tại khu siêu thị nầy.Và họ đã tiêu tốn hết nguyên một ngày 19/4/2025,để dạo cho hết các khu siêu thị nối tiếp nhau, thuộc nơi tầng hầm trong lòng đất tại ga tàu điện Tokyo nầy.
Cái kinh ngạt mà ta thấy là con người đã dùng công sức để lấy sạch một khối lượng đất rất lớn,rồi sang bằng trở thành một mặt bằng trong lòng đất, dùng xây dựng nên khu siêu thị như vậy,với dụng ý là tạo sự tiện lợi giúp cho khách hàng không phải lo lắng, một khi cần mua sắm sau chuyến đi tàu điện mà không phải tìm kiếm đâu xa.Khách hàng một khi rời tàu đi lại thang máy để xuống tầng hầm thì lại gặp ngay siêu thị.Nơi đó có đầy đủ mọi loại hàng hóa mà con người cần dùng đến,do vậy rất tiện lợi giúp khách hàng không phải lo lắng.
Lần đi tham quan vào ngày nầy,cá nhân tôi thì không tham gia, bởi ngày hôm qua đi suốt cả một ngày,do vậy mà các con tôi họ khuyên, ngày nầy ba nên ở nhà nghỉ chân một hôm, để chuẩn bị cho ngày đi thăm thành phố biển Sea Candle vào ngày kế tiếp.Nghe theo lời khuyên của các con, nên ngày nầy tôi nằm nhà, và hai đứa nhỏ cháu nội của tôi cũng bắt chước ông nội ở nhà luôn,các cậu trai nầy đưa ra cái lý do ở nhà để trông chừng ông nội,nói thật hay nói dã thì không chứng nghiệm được vào lúc nầy,nhưng với cách trình bày như vậy,lại chứng tỏ được cái đức hiếu thảo của chúng đối với ông nội, Nhưng cả ngày hai đứa đã thực hiện công việc thăm chừng ông nội một cách thật chu đáo,cứ vài giờ là chúng thay phiên nhau xuống cầu thang mà nhìn để thăm hỏi ông nội một lần.Tại sao hai đứa nhỏ nầy lại không muốn đi theo 3 đứa cháu lớn kia để đi xem khu siêu thị,chỉ đoán thôi, vì hai anh nhỏ nầy hơi chán,tại vì trong trí của chúng,luôn chưa có ý thức của việc xem xét,do vậy mà chỗ nào cũng thấy như chỗ nấy,do vậy mà đi nhiều quá nên lại cảm thấy chán mà muốn nằm nhà.Nằm nhà lấy lý do trông chừng ông nội cũng là một lý do khá chính đáng,rất đáng quý.
Những người con,cháu của chúng tôi đi suốt cả một ngày,lúc họ về tới nhà thì trời đã tối hẳn,Và họ đã kể lại cho tôi nghe,khu siêu thị ngầm bên dưới ga tàu điện cũng rộng như khu bên trên,cũng có đầy đủ các mặt hàng không kém gì nhau.Họ đi suốt ngày nên cũng mỏi chân ghê lắm,sau bửa ăn trưa,những người lớn thì không còn đi theo kịp mấy đứa nhỏ nữa, tạo nên sự lạc nhau trong suốt cả một buổi chiều,lúc gần muốn đi về họ phải gọi nhau để hẹn điểm gặp.Mấy anh nhỏ nầy mạnh chân nên đi xa lắm,do vậy mà họ phải chờ nhau tốn một khoảng thời gian khá lâu,do vậy mà lúc mọi người về tới nhà thì trời đã tối mịt.Họ nói may mà ba không đi,chứ không thì hai chân phải bị mỏi rụng rời.
Tôi không đi cùng với các con, các cháu trong ngày nầy để quan sát khu siêu thị ngầm bên dưới sân ga,tuy nhiên vào ngày 22 /4 sau đó, nhân ngày đi dạo công viên (Park) Ckima,tôi cũng lại được ngắm nhìn khu siêu thị ngầm nầy một lần vào buổi sáng sớm ,trước khi đến khu giải trí của park Ckima,tuy rằng không đi dạo được một cách toàn bộ,chỉ nhìn ngắm được một phần, nhưng vẫn nhận thức được một cách tổng quát về nó,bởi trong đầu đã luôn có ý niệm đối với cái mới lạ của xứ nầy mà mình đã có sự định sẵn.
Ngày 20/4/2025, chương trình được các cháu vạch sẵn là đi thăm bãi biển Enoshima Sea Candle.
Từ ga tàu Tokyo đến nơi phố biển Enoshima Sea Candle phải đi mất hơn 2 tiếng đồng hồ bằng tàu nhanh,xuống tại ga tàu điện của thành phố biển nầy,tất cả khách du lịch phải lội bộ qua một cây cầu thật rộng có cả nhiều lands cho xe hơi chạy qua lại,hai bên biên cầu là lối giành cho người đi bộ.Qua hết cây cầu tức đến múi đường tỏa ra hai nhánh của dãy phố dọc theo bờ biển Enoshima Sea Candale. Phố Sea Candle là một dãy nhà hàng nằm bên trong con đường rộng dành cho xe hơi chạy,lề bên phía trong mặt dãy phố là con đường dành cho người đi bộ. Phố xá tại nơi nầy toàn bộ là cửa hàng ẩm thực chuyên bán các thức ăn từ đồ biển rất tươi,đặc biệt một loại đặc sản được quản cáo khá nhiều,tức loại thực phẩm được chế biến từ loại cá Shirasu,một loại cá thật nhỏ con nhưng có mùi vị thơm ngon, mà người nào cũng muốn phải ném thử.
Đã vạch sẵn chương trình phải đến nơi đây trong chuyến đi du lịch lần nầy,do vậy khi đã đến nơi đây rồi thì cũng phải nếm thử các món hải sản tại khu biển,toàn bộ người trong gia đình chúng tôi đã chọn một nhà hàng tương đối rộng, nằm về bên tay phải của dãy phố để thực hiện bửa ăn hải sản theo dự định.Dĩ nhiên các món ăn đã chọn thì rất vừa miệng,có nghĩa là khá ngon,riêng tôi có gọi thêm món xúp cua để ăn thử,tô xúp thì nước khá ngon,nhưng phần cái là con ghẹ lại bị xốp,nên không được vừa ý lắm.Tuy nhiên, vì muốn ném thử nên cũng không có ý kiến ý cò gì,các đứa cháu của chúng tôi,ngoài việc ăn chung các món cùng cả nhà,có thể là không được thích lắm nên chúng xin phép được ra nơi bàn bên ngoài sát mép đường, rồi mỗi đứa tự ý chọn thêm những món mà chúng thích,bố mẹ của chúng đều thỏa mãn theo yêu cầu của bọn họ ,được thỏa mãn việc ăn uống theo ý mình nên bọn chúng rất là vui.
Nơi vịnh nước tại khu biển nầy,nằm về phía bên phải cây cầu,có một mô đất dài mà người ta nói là bờ kè chiều ngang cũng khá rộng,nơi đây là một địa điểm mà nhiều người thích việc câu cá.Câu cá có thể là môn giải trí cho những người đam mê mà thôi,nhìn thật kỹ vẫn không thấy họ câu được con cá nào lớn,tức chỉ là thỏa mãn sự thích của những người đam mê mà thôi, bên ngoài vùng nước sâu tại vịnh nầy,những chiếc cano cũng đang hoạt động một cách tích cực, họ chở khách chạy vòng quanh để ngắm cảnh, cũng tạo một hình thức du hí cho những khách du lịch đến nơi nầy.
Bên sau dãy nhà hàng xây mặt ra đường lớn nhìn ra mặt nước biển,đó là vùng núi có` độ dốc có chiều cao từ từ được tính từ chân núi đến ngọn. Với độ cao như vậy sẽ tạo nên một con đường dốc,mà con đường dốc nầy có một công trình, có thể là do nhà nước địa phương tổ chức ,mà cũng có thể là của công ty du lịch thực hiện,con đường dốc có bề ngang khá rộng được nối từ khu công viên bên nầy đầu cầu,mà con đường chia đôi dãy nhà hàng ra làm hai,mà con đường cứ tiến dần về phía sau qua nhiều khu đồi cao, tuy là con đường dốc nhưng lại thu hút được rất nhiều người muốn leo dốc,có thể đó là tính hiếu kỳ của con người, nên con đường rất đông kẻ lên,người xuống làm cho mặt đường đông nghẹt người.Hai dãy nhà dọc theo hai bên mép đường, toàn bộ là những cửa hàng bán đủ thứ hàng hóa mà nhất là những đồ lưu niệm, khách mua cũng đông nghẹt,chứng tỏ cái tính hiếu kỳ của con người luôn thích ứng với cảm giác lạ.Những cửa hàng ăn uống nơi nầy cũng đông khách không kém bên dưới,nhìn cảnh sinh hoạt nơi những đoạn đường nầy lại cảm thấy khá thú vị,bởi cái khó đã lôi cuốn được tính hiếu kỳ của con người một khi họ đã đến đây,tức họ muốn vượt thử con đường dốc để tìm cái mới lạ của việc ăn uống, có thể là do vậy nên quán nào cũng đông nghẹt người, nơi các nhà hàng tại con đường dốc nầy, ta thấy lượng khách không kém với các nhà hàng nơi mặt đường lớn bên dưới.
Với cái độ dốc của con đường mà ta có thể hình dung như độ cao là đằm đằm, nhưng thật sự khách đi lên cũng phải mệt lã người. Những người có trách nhiệm tại địa phương nầy họ đã chứng kiến được cảnh ấy,nên mới nghĩ ngay đến việc phải làm một địa điểm dừng chân để xả hơi.Để thực hiện ý định ấy những người tổ chức đã tạo ra một khoảnh đất bằng nơi đoạn giữa con dốc,và cho xây dựng một ngôi chùa thờ phật khá lớn,trang trí thật hoành tráng,đã tạo nên một điểm cuống hút du khách vừa nghỉ chân,mà sẵn dịp lại đến bái lạy nơi bàn thờ Phật tổ, để thể hiện niềm tin tín ngưỡng, chứng tỏ mình đã vượt qua được cái mệt nhọc,một sự bươn bả nơi con đường dốc mà đến nơi “Ngôi Chùa thờ Phật"nầy. Chưa hết,trước mặt khu chùa vẫn còn có một con đường ngang khá dài,nhưng mặt đường cũng lại khá ngoằn ngoèo,nhiều đoạn cao thấp tạo nên nhiều dốc dương làm cho người đi phải lên xuống khá vất vã.Tuy nhiên khách du lịch vẫn cứ muốn đi,bên cạnh con đường ngang lại còn có một đoạn đường chạy dọc lên thẳng tận đỉnh núi phía trước nữa.Cái thích thú mà chúng ta thấy,tuy có cái khó,nhưng nơi đây vẫn có nhiều hàng quán mà vẫn đông khách, chứng tỏ tính hiếu kỳ của con người có thể là không giới hạn.Càng có cái khó thì con người lại càng muốn đến,nhất là để khám phá cái hương vị của các món ăn nơi đây là phải ,bên cạnh mua sắm các đồ lưu niệm mà người ta nghĩ rằng, có thể có giá trị cao hơn là phải, nên cửa hàng nào cũng thấy đông nghẹt người.Đó là cái hay mà chúng ta đã mục kích được từ những con người đi du lịch, lúc họ đang có cảm nghĩ là mình có cái thì giờ nhàn rỗi,nên không nệ hà khó khăn gì cả,ngược lại càng thấy khó,thì càng thích nên họ quyết phải làm .
Cái tháp của vùng biển nầy cũng là ngọn hải đăng,được xây dựng trên một cụm đồi ở chính giữa,nằm về bên tay phải con đường ngang nầy. Cái tháp có tên gọi là:The Sea Candle. Cũng là một thắng cảnh mà đỉnh tháp lại cuốn hút được tính mạo hiểm của những du khách muốn vượt cao.Người ta thiết kế bên trong lòng tháp một cầu thang xoắn ốc làm con đường đi lên đỉnh tháp,tạo điều kiện giúp cho những người khách du lịch thích chiều cao, có cơ hội nhìn ngắm cảnh đẹp của vùng biển giáp chân các ngọn núi tại đây.Hai đứa cháu nhà tôi Ivy và Levi,là hai đứa rất thích mạo hiểm,thích khám phá cái chiều cao của nhiều ngọn tháp,do vậy tại ngôi tháp nầy hai chị em bọn họ rủ nhau mua vé để theo con đường cầu thang mà đi bộ lên cho đến tận ngọn ngôi tháp,cũng tức là để thỏa mãn cái tính hiếu kỳ của bọn họ, là những đứa trẻ thích mạo hiểm.Hai chị em chúng đi lên tháp,thì chúng tôi lại phải đứng chờ nơi lề đường
(Ngọn nến biển Enoshima)
tại con đường ngang nầy,chờ cho các cháu hoàn tất việc leo lên đỉnh tháp ,đứng chờ các cháu cũng lại là lúc tạo điều kiện của một sự nghỉ chân khá đúng lúc.Khi hai đứa cháu chúng tôi đã hoàn thành việc đi lên đỉnh tháp mà trở lại,lúc ấy cả đoàn người nhà chúng tôi mới lần lược đi ngược con đường dốc đã đi lên trước đó, mà xuống ngồi nơi các ghế đá, cũng để nghỉ chân tại cái công viên nhỏ gần đầu cầu một lần nữa.Lần nầy ngồi nghỉ được khá lâu,vì phải chờ cô con dâu của tôi đi phía sau, cô ta đang lò dò muốn mua mấy cái vật mà cô ta cảm thấy khá lạ mắt.Ngắm nghía, và suy tính việc mua cho bằng được để thỏa mãn cái tính ham muốn của mình,do vậy mà lại tốn khá nhiều thời gian,tốn khá nhiều thời gian nên việc nghỉ chân của những người chúng tôi xuống trước, thì đã lấy lại được sức một cách tương đối bình thường.
Một lúc sau khi cô con dâu của tôi đã xuống đến, như vậy mọi người tập trung được đầy đủ,chúng tôi mới lần lược đi bộ qua cầu để đến ga, mà bắt tàu trở lại thành phố Tokyo,tức cũng là lúc về lại nhà trọ.Chuyến đi tham quan vùng biển Enoshima Sea Candle vào ngày nầy cũng đã thu được những kết quả rất tốt,có nghĩa là hiểu biết được nhiều những tập quán về sinh hoạt xã hội của người Nhật tại xứ nầy,là tập quán từ mỗi địa phương của người Nhật.
Đó là cái kết quả mà mọi người trong chúng tôi đã nhận được,cũng có nghĩa là đã thanh toán thêm được một mục tiêu theo dự định đã vạch sẵn cho chuyến đi chơi lần nầy.
Các điểm cần đến trong những ngày kế tiếp:
Ngày 21/4/2025,đi tham quan tại thành phố núi bên dưới chân núi Phú Sĩ.
Tới tận nơi nầy rồi,mới thấy thiên nhiên đã tạo ra những cảnh trí thật hùng vĩ và đẹp mắt,để rồi con người mới dùng trí thông minh của mình, mà sắp xếp lại những cảnh trí ấy cho thích hợp theo ý mà con người muốn, giúp du khách thưởng ngoạn, chiêm ngưỡng những cảnh đẹp ấy.Một khi đã có bàn tay con người nhúng vào, sắp xếp lại những cảnh trí thiên nhiên để được có thứ tự hơn,làm tăng vẻ đẹp hơn.
Tôi tạm gọi thành phố nầy là thành phố núi,vì nó được xây dựng bên dưới chân ngọn núi Phú sĩ,mà ngọn núi nầy là đỉnh điểm một thắng cảnh tuyệt hảo của thiên nhiên. Ta sẽ nói về ngọn núi Phú sĩ ở phần sau. Còn nơi nầy là cái thung lũng đã được tạo bởi các dãy núi thấp hơn tiếp giáp với chân núi Phú sĩ, tạo thành một hình quả trám nhìn từ xa,cái quả trám ấy đã tạo nên một số hồ nước bên trong thung lũng.Theo thống kê người ta nói có đến 7 hồ nước như vậy,nhưng trong đó có một khu hồ thật rộng nằm bên dưới cách chân núi Phú sĩ một khoảng và các ngọn núi thấp bao bọc hai bên,nơi đây là hồi nước Kawaguchi lớn nhất, nổi tiếng được tạo bởi thiên nhiên tuyệt đẹp,phần đất liền chung quanh bờ hồ, người ta đã xây dựng nên những khu phố khá hoành tráng,tạo nên cảnh trí để tô bồi thêm cho cảnh đẹp của hồ nước,mà hồ nước lại tiếp giáp với chân các rặng núi thấp bao bọc chung quanh,con người đã dùng trí thông minh của mình mà tạo ra các khu phố nằm sát với chân các ngọn núi thấp ấy,mặt trước tiếp giáp của khu phố,nhà nước đã cho xây dựng một con đường lớn trán nhựa thật láng, làm phương tiện cho xe cộ lăn bánh, đưa du khách tham quan chung quanh hồ nước thật đẹp nầy.Hồ nước nơi đây cũng có thể nói là trung tâm của khu thung lũng,do vậy mà những ngọn gió được thổi vào nơi nầy thì thật là nhẹ nhàn,chỉ tạo cho mặt nước hồ một sự gợn sóng lăn tăng,cũng để tạo cho mặt nước hồ mà người nhìn như có một màu xanh trong vắt.Cái yêu thích nhất của du khách là đi trên thuyền,cho mái chèo bơi nhè nhẹ,để chiếc thuyền trôi cũng nhè nhẹ trên mặt hồ,tạo cảm giác thật thư thái đối với du khách những người đang ngồi trên thuyền.
Hồ nước đã tạo thành hai khu bởi từ hai doi đất nhô ra nơi phần chính giữa của hai bờ hồ,chia mặt hồ thành hai phần, bên ngoài và bên trong,lợi dụng từ eo đất,người ta đã xây dựng một cây cầu bắt ngang qua mặt hồ,tạo phương tiện cho xe cộ cùng với người qua lại trên cả hai bên bờ hồ để làm việc nếu là dân địa phương,cùng để chiêm ngưỡng khung cảnh đẹp đẻ chung quanh bờ hồ nếu là du khách,đồng thời ngắm nhìn mặt hồ tỉnh lặng,với một màu xanh biếc hiện ra nơi vùng nước nhìn từ mặt hồ.
Cả hai khu vực của hồ nước, phần mặt bằng sát liền với mặt khu phố người ta đã cho xây dựng một con đường lớn để cho xe cộ lưu thông quanh hồ,mặt bằng nơi phần thấp sát với mặt nước của cả hai bên, cũng đều được xây dựng một con đường trán nhựa có bề mặt nhỏ hơn, nhưng chắc chắn cũng để cho du khách đi quanh mà ngắm mặt nước hồ.Công trình xây dựng như vậy,có thể là những viên chức tại công ty du lịch họ đã vận dụng bộ óc thẩm mỹ mà nhìn được tính hiếu kỳ của du khách,nên đã xây dựng con đường đi như vậy tạo phương tiện để thỏa mãn cái thị hiếu của những du khách đến tham quan khu vực nầy.
Như đã nói bên trên,thành phố nầy là thành phố núi,nên các dãy phố nằm hai bên mặt lề đường xe lửa,là hai khoảng đường dốc,có độ cao từ từ từ dưới lên trên,do vậy mà nhà ở của dân chúng được xây dựng trên những khoảnh đất bằng nhỏ,dưới hình dạng nấc thang cho đến giáp thành phố Kofu nằm cạnh ga tàu.Thành phố nầy cũng là thủ phủ của tỉnh Yamanashi của nước Nhật,thuộc vùng Chubu,tọa lạc trên đảo Honshu và đã tạo nên thành phố Kofu làm thủ phủ cho tỉnh nầy.Tỉnh Yamanashi có vị trí thuận lợi là được tiếp giáp với thủ đô Tokyo một khoảng cách không xa mấy,tạo điều kiện thích hợp cho du khách khá dễ dàng trong việc đến tham quan tại vùng nầy.Khi đến đây,du khách chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng cảnh trí nổi tiếng với biệt danh của quê hương nơi nầy là núi Phú sĩ.Nơi đây với đầy cảnh quan đã được tạo hóa tạo tác thành những vẻ đẹp rất tự nhiên, nên thu hút được thị hiếu của nhiều du khách.Một khi du khách đã đến nơi đây sẽ được nhìn tận mắt nhiều cảnh trí trong vùng,ví như quan cảnh thanh nhả quanh bờ hồ,với mặt nước hồ chỉ chịu ảnh hưởng từ những làn gió nhẹ, làm gợn sóng lăn tăng nơi mặt nước, hình ảnh mặt nước chỉ gợn sóng lăn tăng đã cuốn hút thị hiếu của du khách, một khi dùng thuyền để bơi mà ngắm nhìn các ngọn núi xanh soi ngược hình ảnh của nó xuống làn nước,hình ảnh ấy đã tạo thành những kỳ quan tuyệt đẹp.
Đứng từ thành phố nầy,phóng mắt mà nhìn về nơi chân các rặng núi,tạo thành một vòng cung bắt đầu từ chân núi Phú Sĩ,lại tạo nên một khoảng trống bằng phẳng,mà cái khoảng trống ấy về mùa xuân toàn được phủ toàn một màu rực rỡ của hoa Anh Đào vì là xứ hoa Anh Đào..Mùa hè với một màu xanh mướt của lá cây và của những cánh đồng trồng hoa màu,rồi lại bị nhuộm đỏ bởi một vùng rộng lớn toàn là một rừng lá Phong,để đến mùa đông được phủ đầy một màu tuyết trắng,nhất là nơi ngọn núi Phú Sĩ cao vuốt trên 3.577 mét tính từ mặt nước biên, mà tuyết trắng phủ dày suốt cả bốn mùa.
Tại thành phô nầy nơi các trang sách đã mô tả là du khách được trải nghiệm một cách đặc biệt, đó là việc được thưởng thức mùi rượu vang trứ danh của xứ Phù Tang, sản xuất tại thành phố Kofu, bên cạnh đó là việc du khách còn được ngâm mình trong các con suối nước nóng truyền thống bên ngoài.
Chúng tôi đến nơi nầy hơi gấp chỉ trong một ngày,nên không được ném mùi vị đối với các lạc thú được ghi bên trên.Các chi tiết trên được ghi lại theo cách mô tả từ sách vở đã đọc được,tuy nhiên nhìn ngắm thử để hình dung, thì không sai,tất cả các cảnh trí tại nơi nầy chắc chắn sẽ xảy ra tùy từng mùa theo thời tiết của xứ nầy là rất đúng.
Cảnh quan từ núi Phú Sĩ:
(Cảnh trí nổi bật từ núi Phú Sĩ)
Núi Phú Sĩ là một trong những biểu tượng của Nhật Bản, nổi tiếng trên toàn thế giới,đây là một tuyệt tác mà thiên nhiên ưu đãi cho xứ nầy,tạo nên nguồn cảm hứng bất tận cho nền văn hóa của Nhật Bản đó là ngọn núi Phú Sĩ. Núi Phú Sĩ cũng là nguồn cảm hứng đối với nghệ thuật,bên cạnh đó còn được xem trọng trong vấn đề tâm linh nữa.Ngọn núi nằm trong số là một cảnh trí rất uy nghiêm vì ngọn núi thật hùng vĩ đã được thiên nhiên tạo dựng nên.Toàn cảnh vùng núi Phú sĩ như là một bức tranh sơn thủy hoàn mỹ nhất được thay đổi theo từng mùa,mùa xuân được rực rỡ với màu hồng của hoa Anh Đào,mùa hè với màu xanh biếc của các cánh đồng nho và hoa màu được người dân trồng tỉa, mùa thu lại được chìm trong màu đỏ huyền ảo của lá phong,và mùa đông được phủ bởi màu trắng tinh của tuyết lạnh.
Núi Phú sĩ đứng sừng sững một cách hiên ngang để soi mình trong làn nước trong veo của 7 hồ nước bên trong,tạo một khung cảnh thật thơ mộng của sự hùng vĩ, mỗi mùa lại khoát lên mình một sắc thái khác nhau.Đó là cái đặc biệt dành để nói về ngọn núi Phú sĩ, là ngọn núi mà không thể so sánh với bất kỳ ngọn núi nào trên khắp thế giới cả.
Tại thành phố núi nầy,ngoài các cảnh trí đã được tôi ghi nhận mà giới thiệu bên trên, nơi nầy còn nhiều cảnh trí rất đẹp khác nữa,ví như nằm ẩn mình dưới chân núi Phú Sĩ là một ngôi làng cổ có tên Oshino Hakkai,ngôi làng nầy được nổi tiếng với 8 hồ nước do sự tan chảy từ núi Phú sĩ,mang lại một vẻ đẹp tỉnh lặng mà huyền ảo.Dưới bóng rợp của những tàn cây cao tại nơi đây,có các hàng quán tại địa phương của xứ nầy bày bán các món đặc sản như cá nướng,bánh gạo,cùng với món matcha thơm lừng.Nếu đến được nơi nầy du khách có cơ hội ngắm nhìn núi Phú sĩ soi mình nơi các dòng nước hồ,đó là khoảnh khắc đẹp đến nao lòng của những du khách biết chiêm ngưỡng những cảnh đẹp tự nhiên,đặc biệt vào những ngày trời quang,mây tạnh thì cảnh trí đẹp lắm,đã nhiều du khách được đến mà có dịp kể lại.
Tại vùng thung lũng nầy còn có cáp treo Kach Kachi cao 1075 m,đi trên cáp treo có thể ngắm cảnh tuyệt đẹp từ các ngọn núi ,nhìn mặt hồ nước cùng ngọn núi Phú sĩ từ trên cao là một cách trải nghiệm thật tuyệt vời.
Tại vùng thung lũng thành phố núi nầy, ngoài những cảnh trí do thiên nhiên đã tạo,giúp cho nơi đây được nổi tiếng là thành phố thanh lịch,thì tại nơi nầy còn là một thiên đường của ẩm thực với các món ăn độc đáo như Hoto,món Sachimi được chế biến từ thịt ngựa ướp gia vị gừng,mù tạt,hành với nước tương.Món Udon Yoshida là món mì nổi bật với sợi mì dài, dày và dai được, hòa chung với nước súp chế biến từ miso cùng với nước tương và một số các chất khác, tạo nên hương vị thanh ngọt tự nhiên với mùi rau củ.Bà con chúng tôi vì không có nhiều thì giờ,nên chỉ nếm được một số món ăn đặc sản của vùng nầy mà thôi,khá thú vị.
Tóm lại,đến vùng núi Phú sĩ đó là một việc nên thực hiện,nếu đã có bố trí chuyến tham quan tại xứ Nhật Bản, vì nơi đây mang đến cho chúng ta những trải nghiệm khá thú vị với nhiều bảng sắc riêng biệt đầy quyến rủ mà thiên nhiên đã tạo tác và kể cả của con người nữa. Bên cạnh đó là chiêm nghiệm nền văn hóa tinh tế truyền thống của người Nhật.Cảnh trí tại nơi nầy được hòa quyện giữa sự yên bình cùng những cảng sắc kỳ vĩ của thiên nhiên và con người,thành ra tỉnh Yamanashi là nơi đã tạo nên thành phố núi nầy,vì vậy cần bố trí để đến đó một lần trong chuyến đi du lịch tại xứ Hoa Anh Đào,nếu quí vị có dự tính đi du lịch tại đất nước Nhật Bản một chuyến.
- Những ngày cuối trong chuyến đi du lịch tại nước Nhật lần nầy.
Đi thăm Park Ckima tại thành phố Tokyo Nhật Bản.Hôm nay cả nhà chúng tôi quyết định đi chơi gần,do vậy nên chúng tôi chỉ đi lanh quanh các khu công viên gần nơi ga tàu điện Tokyo.Đi vào ga tàu điện nơi cửa đầu tiên mà chúng tôi phải đến, rồi lường qua phía tay mặt để theo đường cầu thang đi bộ mà đi xuống để ra khỏi sân ga.Vừa ra khỏi sân ga, chúng tôi đã bắt gặp ngay một khu công viên khá rộng, có vị trí là đầu của một hồ nước rộng.Tại bề mặt khu công viên nầy có thật nhiều ghế đá được người ta sắp xếp ngay ngắn quay mặt về hướng hồ nước,đã có rất nhiều người đến ngồi để ngắm mặt hồ, bên cạnh đó cũng lại có một số khá nhiều người ngồi hóng nắng ban mai,khu công viên nầy không có nhiều cây cối do vậy mà không có bóng mát. Quanh bờ hồ là một con đường đi khá rộng được tráng nhựa thật sạch sẽ,tạo phương tiện để du khách đi trên mặt đường mà ngắm hồ nước,có vài người bản địa đang đứng nơi mép đường cạnh hồ để câu cá,tuy nhiên, câu cá có lẽ là một hình thức giải trí mà thôi,chúng tôi đã nhìn rất lâu nhưng vẫn không thấy dật lên được con cá nào..Mép bên trái đường đi nơi bờ hồ, là một bờ đất được đắp cao hơn cả một đứng người ,có thể là để ngăn nước lụt,(đoán thôi),trên khắp mặt bề nghiêng nơi bờ đất nầy, người ta trồng dày một loại cây hoa có chiều cao không quá 5 tấc tây,đã trổ dày một lớp hoa đỏ trải đều trên mặt nền lá xanh của cả láng cây, tạo thành một dãi thảm đỏ trông thật đẹp mắt, khi mà cái thảm hoa đỏ ấy,lại đang phơi màu trong ánh nắng thật trong của buổi ban mai ,đã tạo cho khách nhàn du cảm nhận được một vẻ đẹp rất hấp dẫn từ màu đỏ của láng hoa vào lúc nầy, đối với chúng tôi là những du khách mới đến xứ nầy lần đầu tiên nhưng cũng đã có được cái cảm nhận ấy, khi nhìn dãi thảm hoa đỏ kia đang phơi mình trong nắng.
Có lẽ có một nhà dưỡng lão gần đâu đó quanh đây là phải ! có rất nhiều quí cụ già,họ đang nâng đỡ mà dìu nhau đang đi trên con đường bờ hồ nầy,một số cụ đang hướng mắt về hồ nước để ngắm mặt hồ nước đang gợn sóng li ti,một số các cụ lại quay mặt nhìn về phía bờ hoa cũng đang chăm chú ngắm màu sắc nơi láng hoa đỏ ối nầy,trong khi họ đang dìu nhau đi bộ chầm chậm,có thể đó là hình thức mà quý cụ tập thể dục hằng ngày,chúng tôi gặp họ đi khá đông trên con đường bờ hồ vào lúc nầy,khi chúng tôi đi ngược chiều với họ để tiến về phía cuối hồ nước, mà rẽ trái để đi vào con đường lớn sát biên của cả hai sân vận động kề nhau,một sát với bờ kè gần hồ nước là khu dành cho các vận động viên tập môn chơi bóng chày, kế bên về phía tay mặt là khu dành cho các vận động viên chơi bóng rổ. Sát biên con đường ngang lớn nầy tính từ bên tay mặt,là một bờ đê rất cao có bề mặt khá rộng, cứ mỗi đoạn theo chiều dài chừng 100 mét dọc bờ đê,người ta lại tạo một cầu thang đi bộ với các bậc tam cấp để đi lên,và đi xuống từ bề mặt con đê,cầu thang đi bộ nầy có các bậc cấp cao khoảng trên 80 bước chứ không phải chơi,có nghĩa là bờ đê rất cao,đối diện về phía bên kia mặt bờ đê cũng có một cầu thang để lên,xuống như vậy,dĩ nhiên là chiều cao cũng bằng nhau.
Bên kia của con đê nầy là gì? Đó là một sân gold rất rộng nhìn thấy rất đẹp,chúng tôi quan sát quanh khu nầy chỉ nhận được những sự kiện trên, khi mà chúng tôi đã leo lên mặt bờ đê mà đứng nhìn chung quanh.Trên bề mặt con đê cũng là một con đường rộng được trán nhựa tử tế, xe hơi chạy trên đó.Chúng tôi đã quan sát được cả hai bên bờ đê nơi nầy có các khu giải trí là như vậy. Dạo trên mặt bờ đê chỉ vài đoạn thôi, để nhìn ngắm xung quanh,và được coi như cũng vừa đủ,chúng tôi lại theo các bậc tam cấp của đường cầu thang mà đi xuống, để đi vào con đường lớn bên tay trái sát với biên sân vận động.Mép bên kia về phía tay mặt của con đường là một dãy phố thật khang trang, tất cả đều quay mặt ra đường,tức là xây mặt về hướng sân vận động.Đi hết chiều dọc của khu sân vận động nầy.Nơi đầu của khu sân vận động,là một khu đất bằng được ngăn bởi một bờ tường lững làm ra cho cả hai khu. Nơi nầy dùng tổ chức các môn chơi gồm: một số các môn thể dục dành cho trẻ em,đặc biệt trong đó có môn chơi trượt dây cáp.Trượt dây cáp là môn chơi có hơi mạo hiểm dùng cho những thiếu niên có tính mạo hiểm.Người ta xây một đài cao cỡ 10 mét rồi cột một đầu dây cáp vào cây trụ tại đài nầy, dùng một vòng tròn bằng sắt để xỏ dây cáp vào,cột một đoạn dây thừng ngắn vào vòng tròn bằng sắt nầy.Người chơi trèo lên đài cao,nắm đoạn dây ngắn và bặng chân vào đoạn dây thừng ấy rồi thả tay,chiếc vòng sắt sẽ theo chiều xiêng của dây cáp mà tụt xuống đến điểm cuối bên dưới là mặt đất.Trọng lượng của con người bị hút bởi trọng lực trái đất theo chiều xiêng,nên vòng tròn theo dây cáp mà chạy rất nhanh.Trò chơi nầy tương đối cũng dễ nhưng lại khá lạ, do vậy mà tất cả các đứa cháu nhà chúng tôi lại khá thích,chúng thay phiên nhau chơi trò trượt dây nầy mất hơn cả tiếng đồng hồ. Tất cả mọi người lớn chúng tôi đều đứng xem để chờ bọn nhỏ,xong trò chơi nầy,tất cả chúng tôi đi trở lại khu công viên lúc sáng,rồi ghé vào một nhà hàng gần sát khu công viên nầy,để tìm các món lạ lạ mà đãi các cháu,bên cạnh đó người lớn chúng tôi cũng dùng bửa tối luôn vì ngày cũng đã sắp hết.Dùng xong bửa tối tại nhà hàng nầy,là chúng tôi trở về nhà trọ,và như vậy là khỏi phải lo bửa cơm tối.Kết quả ngày hôm nay chúng tôi đã đi chơi tại khu công viên có cái tên là Skima Park và đã hết cả một ngày.Quanh vùng Tokyo,theo sự hiểu biết của chúng tôi thì có rất nhiều khu công viên thật đẹp,tuy nhiên,chúng tôi chỉ có đủ thì giờ đi dạo để ngắm nhìn mỗi một khu công viên nầy mà thôi.,và như vậy cũng được gọi là tạm đủ,vì nơi nầy cũng đã đóng góp vào trọng điểm của sự nhìn ngắm quan sát, trong chuyến đi chơi lần nầy trên đất Nhật theo dự định.Có thể cũng như nhiều người đã đến nơi nầy,không một ai có đủ thì giờ để tham quan cho hết mọi cảnh vật của xứ nầy,chỉ nhìn được một hai rồi hình dung ra tất cả mà thôi.
- Đi ăn món thịt bò Kobe:
Ngày kế tiếp là ngày áp chót của chuyến đi du lịch của chúng tôi,trước khi phải rời xứ nầy mà trở lại nhà nơi xứ Mỹ,hôm đó nhằm ngày 23 tháng 4 năm 2025.Cái ngày áp chót mà lại gặp rủi là cả buổi sáng trời lại đổ mưa suốt,nên mọi người chúng tôi đều bị mất toi đi cả một buổi sáng của ngày hôm đó.Trưa lại may mắn trời lại tạnh mưa,ngày nầy trong dự định của những người lớn là đưa các cháu đi ăn loại thịt bò Kobe.Từ lâu tất cả mọi người trong chúng ta đều được nghe nói đến tên loại thịt bò quí hiếm nầy,nhưng chưa có cơ hội để nếm thử về món thịt bò Kobe nầy.Tại thành phố Tokyo xứ Nhật lại có rất nhiều nhà hàng kinh doanh món thịt bò Kobe.Vì vậy nhân tiện chuyến đi nầy chúng tôi quyết phải đến để ném thử,bên cạnh đó cái quan trọng nhất là đãi cho bọn nhỏ một bửa,để gọi là tưởng thưởng cho sự chăm chỉ học hành của bọn họ tại trường,cũng như đã cố gắng học các môn nhiệm ý mà bố mẹ chúng đã bố trí tại nhà,nhất là về môn âm nhạc, 4 đứa trẻ đi với chúng tôi hôm nay,chúng đã chơi thành thạo được nhiều loại nhạc cụ về âm nhạc như: Piano,Violon,guita,Kèn.Thành thạo chơi các môn nầy,bên cạnh sự trau dồi kiến thức về văn hóa tại trường,đó là cả một sự cố gắng mà những người lớn chúng ta không được coi nhẹ về công sức của các đứa nhỏ là con,cháu.Do vậy mà họ đều đáng được tưởng thưởng một bửa ăn món thịt bò Kobe,một món thịt tương đối lạ.Cha mẹ các cháu đã quyết định dùng món thịt bò nầy để chiêu đãi cho cả 4 anh chị em bọn chúng.Bạn học cũ của Ivy đã trở lại Mỹ trước đây 3 hôm,vì anh ta chỉ xin phép nghỉ chỉ được một tuần,nên phải về trước để đi làm.
Như tôi đã có đề cập bên trên,anh chàng cháu nội nhỏ của tôi Levi (long),khi vào nhà hàng,trước khi ăn các món chính cùng với anh chị,anh ta luôn gọi và ăn một tô súp để gọi là tráng miệng,đó là một thói quen mà chỉ riêng anh ta mới có.Nhìn cái miệng anh ta hít hà khi ăn tô súp nóng trông thật là dễ thương.Ngoài nó ra không đứa nào trong số cháu của tôi có cái sỡ thích ăn như vậy.
Ăn thịt bò Kobe được dùng nướng bằng cái lò điện.Cái lò nướng dùng điện với hình thức là một hình chữ nhật toàn bộ được làm bằng sắt,có bề đáy là một mặt thũng tạo bởi nhiều hình thoi nhỏ đều và liền nhau. bốn bên mặt lò cũng làm bằng sắt được đúc liền nhau, có chiều dài chừng 3dm, chiều ngang 2dm,và có chiều sâu cỡ 1dm,người ta khoét thủng mặt bàn mà để sâu cái lò xuống bên dưới.Chính giữa cái lò người ta treo một ống hút hơi,có đường kính chừng 1dm,và cao lên đến tận trên mái nhà dùng để thoát khói.
Thịt bò thì người ta thái ra từng miếng nhỏ,khi nướng chín là vừa đủ một miếng ăn.Thịt bò được gọi với cái tên là Kobe,nhưng không biết lấy thịt từ loại bò nào,toàn là một khối thịt màu đỏ dợt,không có một tí mỡ lộn vào,ăn rất ngon,có thể là khá lạ miệng,có thể cũng bởi từ cái hiếm,vì người ta đã cố tạo ra cái hiếm ấy.Những người lớn chúng tôi chỉ ăn một xuất thôi,mấy anh trẻ thì gọi tiếp xuất thứ hai,cha mẹ chúng chỉ ngồi cười không nói lời nào,vì là muốn thỏa mãn cái hiếu kỳ của chúng, bởi đây là sự tưởng thưởng cho chúng.
Thịt bò Kobe là thứ hiếm trên thị trường nên khá đắc tiền,nhưng mà có dịp để thử nên phải thử,không cần tính toán,nhất là đãi cho các cháu.Nhà hàng tại Nhật,ăn uống xong là phải rời chỗ ngay,không thể ngồi la cà như ở xứ Việt Nam ta,vì nhà hàng khá giới hạng về diện tích,do vậy phải nhường cho những người đến sau,và như vậy chúng tôi phải đi ra và dạo qua các phố tại đây một vòng nên cũng tốn hết hơn cả tiếng đồng hồ.Dạo phố tại các khu thuơng mại tại Nhật trông được nhiều cái đẹp mắt,nhất là tất cả mặt đường phố tại các khu thương mại,đều được lót toàn bằng một loại gạch màu đỏ,mà mặt đường được tạo bởi các tay thợ lành nghề,bọn họ đã tạo một mặt phẳng, phẳng như mặt tờ giấy,không một chỗ nào cao thấp,cái đó đã giúp ta thấy tại nước nầy chuyện đào tạo tay nghề cho thợ, phải nói là cả một quá trình nghiêm khắc, tại Mỹ các tay thợ nề đã rất giỏi rồi,mà tại Nhật các tay thợ nề lại còn có phần hơn.Nhìn cái mặt phẳng nơi các con đường phố cách lát gạch phải đánh giá là, những tay thợ chuyên nghiệp mà tay nghề rất là điêu luyện,chứng minh bộ môn văn hóa xây cất tại xứ nầy đã đạt đến một tầm quá cao.Và đó là một trong những cái đẹp mà cũng là cái lạ mắt của người Nhật,.Nhìn mặt đường nơi tất cả các con đường phố trên tất cả các khu thương mại, tạo cho chúng ta một sự suy ngẫm.
Dạo qua nhiều con đường phố tại khu thương mại, mà hầu hết là kinh doanh nhà hàng ăn uống tại khu nầy,đoạn chúng tôi quay lại ga tàu điện mà ghé vào khu siêu thị,lúc đầu chỉ muốn nhìn lại một lần mà thôi,nhưng khi vào đến nơi thì lại thấy đồ quá đẹp,nhất là quần áo,giá cả thì lại khá rẻ nếu tính ra thành đô la Mỹ,tuy cũng mang nhãn hiệu Made in China,nhưng đồ nhập vào Nhật lại là đồ thuộc loại rất đẹp,do vậy nên mấy cô con gái là con và dâu của tôi lại nổi máu ham,họ đi lục mà mua thật nhiều các loại quần áo mà họ thích,cho cả người lớn và cho cả những đứa trẻ.Lục mà lựa những bộ đồ cho thật vừa ý cũng là cả một vấn đề.Cứ mặc sức để cho các cô tha hồ mà lựa để mua.Những người đàn ông chúng tôi lại tìm một nơi thật tốt, tại lối đi nơi hành lan của các cửa hàng mà ngồi nghỉ, mà chờ cho các chị gái mua một cách thỏa mái,đến lúc họ đi ra là lúc các cửa hàng sắp đóng cửa.Cái xứ nầy không có nạn trộm cắp,nên việc đóng cửa hàng khá đơn giản,họ chỉ kéo giăng một tấm lưới ngang bên trước,cốt làm hiệu là cửa hàng đã hết giờ làm việc, thế là xong. Chúng tôi đã chứng kiến được tất cả cách làm nầy tại xứ Nhật,đó cũng là một trong những cái lạ mắt đối với những người trong chúng ta,nhất là tại quê cũ của chúng ta Việt Nam, đôi lúc cửa sắt cũng trở nên vô dụng đối với mấy anh đạo chích.Vì vậy nước Nhật phải được đánh giá là một nước văn minh, dân trí cao,nhìn họ mà nghĩ đến dân tộc mình mà"buồn” thế thôi.
Bây giờ phải dọn đồ chia nhau mà mang về nhà,về đến nhà là đã gần 12 giờ đêm.Bây giờ vì không cần ăn uống gì nữa,nên mọi người chia nhau tắm rửa mà đi ngủ để chuẩn bị cho ngày mai,cái ngày kết thúc cuộc đi du lịch lần nầy. Chín giờ sáng là tất cả chúng tôi đã dọn dẹp hành lý xong,trả nhà và kéo nhau đi lên ga tàu điện,để đến sân bay mà trở lại Teipei (Đài Loan) để lên tàu mà bay về Mỹ.Tuy bố trí thật gọn gàng,nhưng vì đổi tàu cho cả hai lần trong chuyến bay,nên lúc về đến nhà thì cũng lại là nửa đêm của ngày 25 tháng 4 năm 2025.Như vậy là đã kết thúc được một cuộc đi du lịch tới một nước trên xứ sở Á Châu,mà dưới đây là những cái thu hoạch về sự lạ mắt trong chuyến đi chơi lần nầy .
Những cái lạ mắt tại xứ sở của đất nước Phù Tang.
Đã có đọc được nhiều sách vở,nói về nước Nhật,về dân tộc Nhật Bản,nhưng vẫn không thấy một ai đề cập về phong thái của người Nhật,nghĩa là nói về chuyện chuyên đi bộ của con người của cả một dân tộc nầy. Đi bộ là một tập quán của người Nhật,và chính đó mới là một sự lạ mắt.Có thể mọi người đều biết về chuyện nầy,nhưng họ cho là chuyện nhỏ ngoài tầm nhìn, nên không một ai nói tới,vì vậy mà người đọc sách vẫn không biết được cái tập quán nầy của người dân Nhật.Có thể là họ đi bộ suốt cả cuộc đời,mà đó cũng là một môn thể dục quá tuyệt vời,nên thân hình của người dân Nhật Bản luôn thật gọn nhẹ,không thấy một người Nhật nào có mỡ làm căn nơi phần bụng,như người tại nhiều dân tộc khác trên khắp thế giới ,hay nhìn gần hơn là người Việt trong nước hiện nay.Họ đi bộ mà họ đi rất nhanh,ta thấy nơi các ga tàu điện vào đầu ngày hay giờ tan tầm người ta đông như nêm,nhưng kẻ trước người sau theo thứ tự,không tranh giành chen lấn,không ồn ào,,là nơi đông người như vậy mà giữ được cái không khí im phăng phắc,không có một tiếng ồn ào nhỏ ,đó là một phong cách rất khó thực hiện,là biểu thị của một nền văn hóa có bề dày về giáo dục của một đất nước văn minh.
Chú ý,ta cần nhìn nơi các giao lộ tại khu vực trung tâm thủ đô Tokyo,mỗi ngày có đến cả trên nửa triệu người tấp nập đi bộ.Một người Nhật kể cho nghe về chuyện đi bộ,người Nhật có thói quen đã trở thành như một trào lưu,mỗi ngày phải đi bộ 10.000 bước. Người Nhật luôn dạy trẻ nhỏ đi bộ đến trường là tạo cho trẻ tính tự lập. Học trò ngay tại bậc Tiểu học ở Nhật Bản mỗi ngày trong tuần đều ríu rít đến trường.Sau buổi ăn sáng tại nhà,các cậu học sinh từ 7 tuổi đã tự đeo chiếc ba lô đựng sách vở rồi tự mình di chuyển 55 phút để tới trường, trong đó có 10 phút đi bộ từ nhà đến ga tàu điện,và đi bộ nhiều lần để chuyển đổi tàu,để rồi từ sân ga đến trường.Qua hành trình nầy cho ta hiểu rằng: người Nhật họ tập đi bộ từ lúc nhỏ đã quen,và đã trở thành như một trào lưu,đó là trào lưu “Đi bộ”.
Đi bộ an toàn là nhờ có cách thiết kế,cách qui hoạch hạ tầng hợp lý,nên người dân Nhật càng có lý do để bỏ xe cá nhân mà đi bộ,mà chỉ xử dụng phương tiện công cọng để đi làm hằng ngày.Tất cả các giao lộ đều có tín hiệu cho người qua đường.Lúc đèn xanh được bật sáng cho phép khách qua đường,đều có một đoạn nhạc,hay tiếng một loài chim được trỗi lên ,giúp người qua đường chú ý.Các tuyến đường nầy các phương tiện cơ giới được phép di chuyển,nhưng với một vận tốc rất chậm phải dưới 20km/giờ.
(Học sinh Tiểu học đi học bằng cách đi bộ)
Cách phục sức của người Nhật:
Vấn đề y phục của người Nhật.Ta thấy có hai giới rõ ràng,giới làm việc tại văn phòng có thể kể cả công và tư chức,họ đều ăn mặc một cách thật chỉnh tề,luôn với một bộ Complet (suit) ủi thẳng nếp hẵn hoi,và chân luôn mang giày,tuyệt đối không mang dép,giày được chùi đánh bằng một lớp xuy bóng láng,tất cả,tất cả đều như vậy kể cả các người quản lý tại các nhà hàng cũng vậy.Nhóm thứ hai có thể được tính đến là nhóm lao động chân tay đó là công nhân,là thợ thuyền hoặc là những người làm công tại các nhà hàng,tại các cửa hàng v..v họ ,đều khoát một bộ đồ lao động có thể với áo thun,với một quần dài may theo kiểu quần tây,hay một quần Jeans mà hầu như tuyệt đối khi ra đường, hay đi làm thì không thấy người nào bận quần short,phụ nữ thì không thấy người nào mặc váy đi ra ngoài. Đó là một nét cũng khá đặc biệt nhìn chung của cả dân tộc nầy.Tuy là một số điểm nhỏ nhưng có thể là biểu tượng đối với một số khía cạnh khá quan trọng, trong việc đánh giá về tập quán của một dân tộc,nó biểu thị về cả một nền giáo dục của cả một quốc gia.
Vấn đề y phục người dân Nhật luôn tuân hành theo một nguyên tắc chung, để mọi người áp dụng vào cuộc sống riêng tư của mình một cách hòa bình,không một ai có thể làm ảnh hưởng đến kẻ khác.Bởi lý do là mọi hoạt động ở Nhật đều rất trơn tru.Tàu thì luôn đúng giờ,không có một tí rác trên đường phố,nhất là tỷ lệ tội phạm thấp bậc nhất trên thế giới.Người dân Nhật rất khắt khe trong vấn đề ăn mặc,họ sống theo nguyên tắc đã quen,đó là đặc điểm chung của người dân của xứ hoa anh đào nầy vậy.
Một dân tộc thích đi xe đạp:
Xe đạp là phương tiện dùng di chuyển của người Nhật,đến nước Nhật chúng ta thấy trước mắt là vô số xe đạp,tại các ga tàu điện,bên cạnh nhà ga người ta đã thiết kế những dãy gara để cất giữ xe đạp,mọi người buổi sáng đều phải đến nhà ga,vì tàu điện mới là phương tiện chính trong việc di chuyển để đến sở làm.Nhưng buổi sáng người ta phải dùng xe đạp để di chuyển từ nhà đến nhà ga,khi đến cạnh nhà ga,người ta gởi xe đạp vào dãy nhà gara để xe đạp,dĩ nhiên họ cẩn thận khóa nơi bánh sau,vì nơi đó đã có sẵn một ổ khóa kèm sau hai má phanh xe, có người coi giữ mà người gởi xe góp tiền trả công không phải nhiều.Chiều lại vào giờ tan tầm,người người từ ga tàu điện đi ra và dùng xe đạp để về lại nhà,do vậy mà người người đều đi xe đạp.Nếu là đi công việc đường xa,thì người Nhật mới dùng xe hơi hay các phương tiện khác,còn việc đi làm hằng ngày thì người Nhật luôn dùng xe đạp.Trên đây chỉ mới đề cập qua một khía cạnh, là người dùng xe đạp để đi đến nhà ga tàu điện.Với dân tộc của “đất nước mặt trời mọc” nầy, xe đạp là phương tiện phổ biến cho mọi người và mọi giới.Ý thức dùng xe đạp làm phương tiện di chuyển từ đâu đưa đến cho người Nhật,vì là một khách du lịch lần đầu mới đến đất nước nầy, nên không rõ! Nhưng dùng xe đạp làm phương tiện di chuyển là một văn hóa khá độc đáo của người dân xứ Phù tang vậy.
Có thể hiểu cái lý do chính đáng trong mọi sinh hoạt xã hội của người Nhật,tất cả mọi sinh hoạt đều được tổ chức khá trơn tru.Thời gian quy định giờ giấc đến sở làm vào buổi sáng thì khá trể, vào lúc 10 giờ sáng,do vậy việc di chuyển bằng xe đạp lại rất thuận lợi.Cái trơn tru của xã hội một lần nữa là được tổ chức những bãi đổ xe đạp thật nhiều và tại các địa điểm rất thuận lợi cho người dùng loại phương tiện nầy.Ta thấy nhan nhản ngay tại các góc phố,tại trước cửa các siêu thị nhỏ,nơi các quán ăn,nơi trụ sở công ty và ngay tại cửa ra vào của mỗi gia đình.
Không biết lý do đã đưa đến để tạo nên cái ý tưởng là thích dùng xe đạp của người Nhật nó đã phát xuất từ đâu,nhưng thực tế đất nước Nhật Bản là một đất nước mà hầu hết, người dân đều thích dùng xe đạp làm phương tiện di chuyển là rất rõ ràng.Vì vậy theo thống kê đã có đến 72 triệu chiếc xe đạp được dùng tại Nhật trên toàn quốc,chiếm tỷ lệ là 56% dân số Nhật,và được xếp đứng hàng thứ 3 trên thế giới sau Trung Quốc (450 triệu chiếc) Mỹ (100 triệu chiếc). Theo thống kê từ Bicycle Fact.
(người Nhật đi xe đạp)
Người Nhật họ giải thích những lợi ích về việc họ thích dùng xe đạp làm phương tiên di chuyển là như sau:
-Bảo vệ môi trường và tốt cho sức khỏe. Đạp xe đạp hằng ngày không những giúp cho con người có được sức khỏe tốt hơn,mà còn góp phần vào việc bảo vệ môi trường trong lành,không có khói thải gây ô nhiễm,tránh được sự ùn tắc giao thông trên các tuyến đường mà các loại xe hơi lưu hành.Một cái lợi thực tế nhất đối với người dân là giảm bớt chi phí đi lại,tránh bớt được việc lo ngại trong vấn đề chi tiêu hằng ngày.Xe đạp ít tiền dễ mua sắm,nên ai cũng có thể mua sắm được.
Bên cạnh đó, tại Nhật Bản lại có những điều luật về giao thông thật nghiêm khắc dành cho người xử dụng xe đạp.
Luật giao thông ở Nhật,người đi bộ và đi xe đạp là phải đi bên trái, đã có phân định đường land hẳn hoi,sát mép đường có một land rộng khoảng 5 tấc, dành cho người đi bộ,tiếp đến một land rộng hơn chừng 8 tấc dành cho người đi xe đạp, ngoài 2 land nầy ra các land khác giữa đường dành cho các loại xe hơi lưu hành.
Vì vậy người dùng xe đạp di chuyển phải cần tuân thủ các luật lệ sau đây.
-Thứ nhất không được đi về phía tay phải,bắt buộc phải đi về phía tay trái (Điều 17 luật giao thông)
-Không được xử dụng điện thoại khi đạp xe đạp (Điều 71 luật giao thông) nếu có việc cần dùng điện thoại gấp,thì phải dừng lại đứng vào lề đường.
- Không được xử dụng đồ uống có cồn khi xử dụng xe đạp (Điều 65 luật giao thông)
-Xe đạp được phép đi trên vỉa hè,người Nhật cho rằng người đi xe đạp nhiều hơn người đi bộ,nếu đi xuống lề đường thì tốn diện tích khá lớn,bên cạnh khiến các phương tiện khác gặp khó khăn,vì vậy trong xây dựng người Nhật chủ trương làm vỉa hè rộng để cả người đi bộ và đạp xe đạp đi chung luôn,vừa tiết kiệm,vừa an toàn.
-Không được chở người lớn phía sau xe đạp.Xe đạp dùng cho các bà mẹ được trang bị hai loại Barbaga,một trước và một Sau,phía trước có gắng giỏ để đựng đồ dùng,phía sau được gắn một ghế có thành dựa để chở các em nhỏ.
- Một số lỗi mắc phải có thể bị phạt rất nặng:
* Đi bên phải đường / * Đi dàn hàng ngang / *Đột ngột đổi hướng đi / *Không nhường đường cho người đi bộ / * Lái xe bằng một tay / * Vượt đèn đỏ / *Đi ban đêm không bật đèn / *Xử dụng điện thoại hay nghe nhạc khi đạp xe / *Lái xe trong tình trạng xử dụng chất kích thích / *Không dừng lại khi có biển báo dừng / *Không được phép chở người lớn phía sau xe / *Trẻ em dưới 13 tuổi cần phải đội mũ bảo hiểm v...v.
Trên đất nước Nhật vấn đề an ninh được bảo đảm rất chặt chẽ, nên không phải quá lo về vấn để trộm cắp,nếu để xe tại một nơi nào đó mà quên khóa xe lại,mấy ngày sau đi lại chiếc xe vẫn còn nguyên.Nhưng cần phải tuân thủ luật pháp một cách nghiêm túc là tránh được mọi rắc rối không cần thiết.Việc dùng xe đạp tại Nhật làm phương tiện di chuyển là rất phổ biến,khác với nước Mỹ,người Mỹ sắm xe đạp nhiều nhưng chỉ dùng đi chơi đôi lúc,không phải làm phương tiện di chuyển.Tại Trung Quốc thì có thể giống xứ Nhật,vì cũng là một trong bốn nước đồng văn,mà lại tương đối phong tục khá gần nhau giữa hai dân tộc.
Cũng phải cho là cái lạ mắt về món ăn sushi:
Tại xứ cờ hoa,quê hương thứ hai của chúng tôi,những lần đi ăn nhà hàng,gọi món sushi món ăn của người Nhật,người bồi bàn lại mang ra một lố các đĩa thịt cá sống,đúng đó lá món ăn gọi với cái tên là sushi của người Nhật,cùng với rất nhiều thứ gia vị,nhất là phải có mù tạt, gừng ngâm chua.Vì là món ăn lạ tại các nhà hàng người Á Đông,cũng có thể là người Nhật làm chủ,mà cũng có thể là người Tàu làm chủ.
Đã quen rồi,ăn món Sushi Nhật tại các nhà hàng Á Đông tại nước Mỹ,thì hoàn toàn là món thịt cá sống,ngoài ra không còn món nào khác được gọi bằng cái tên là Sushi nữa.
Hôm nay đến nước Nhật vào ăn tại nhà hàng gọi món sushi,thì phần lớn món sushi lại khác xa ở nhà hàng trên đất Mỹ.Món Sushi tại nơi nầy người Nhật chế biến khá lạ,mà họ cũng gọi bằng cái tên là sushi.Do vậy,đối với những người mới đến và ăn tại nhà hàng trên đất Nhật lần đầu như chúng tôi,thì các món Sushi tại nhà hàng trên đất Nhật, cũng phải được gọi đó là cái lạ mắt.
Các nhà hàng trên đất Nhật,nhà hàng nào cũng vậy,người ta chế biến món Sushi,ngoài một số khá ít là món sushi thuần túy làm bởi thịt loại cá sống,còn rất nhiều món sushi khác được chế biến từ cơm với các loại thịt cá sống,hay tôm,mực mà cũng được gọi với cái tên là sushi.Do vậy, nên phải cho đó là cái lạ mắt.
Người ta vắt một nắm cơm vừa một miếng ăn,cơm thật là ngon vừa dẻo mà vừa có cả mùi thơm của gạo.Người ta phủ lên trên vắt cơm ấy một lát cá tươi,hoặc một nửa con tôm được thái đôi,hoặc một miếng thịt của một loại mực.Tất cả các món ăn nầy cũng đều được gọi là sushi.Cũng có một số món ăn na ná giống món sushi,được gọi bởi một số cái tên khác ví như ramen,món Onigiri mà người Nhật cho là món ăn truyền thống.Onigiri là món cơm nắm, trong đó cơm được tạo thành một bánh hình tam giác hay một cuộn dài hình tròn, rồi được cắt ra thành từng đoạn nhỏ cũng vừa đủ một miếng ăn.Trong các loại cơm nắm đều được chứa những loại nhân khác nhau gồm cá,umeboshi khô,được gói bởi một lớp rong biển...Món cơm nắm được dùng rất thông dụng đối với người Nhật,dùng trong các bửa ăn trưa để thay thế cho loại cơm hộp.Ngoài ra tại Nhật ngoài một số các món ăn được kể trên,còn có những món ăn đặc trưng như mì xào,cơm lươn v...v
Ở đây chúng ta không kể thêm tên các món ăn tại Nhật,cái chú trọng nơi người Nhật là món ăn nào cũng có dùng cơm làm nền cho món ăn,cái đó gợi cho chúng ta cái suy nghĩ,có phải người Nhật coi trọng các món ăn làm bằng gạo? Vì gạo là loại lương thực chính tạo ra bởi từ lúa,mà lúa thì đã có từ xa xưa của phần lớn các dân tộc Á Đông trồng lúa nước,đó là người Bách Việt.
Có lẻ cũng như chúng ta,loại lương thực mà người Nhật dùng hằng ngày là cơm làm ra từ hạt lúa,nên loại lương thực người Nhật dùng hằng ngày vẫn là cơm, nó đã trở thành thói quen và đã biến nó trở thành một nền văn hóa ăn cơm truyền thống.Có thể do vậy mà người Nhật coi hạt cơm là loại lương thực chính,do trời ban cho,vì vậy mà người Nhật không coi nhẹ hạt cơm.Ngày nay thời đại mà khoa học tiến bộ,gạo được chế biến thành một loại lương thực thật hiền,ví như người Nhật đã rút bớt chất đường trong gạo hay một số các chất khác dư thừa,vì vậy gạo được người Nhật dùng làm nền cho các bửa ăn,mà không gặp phải những chất độc hại.
Ngành nông nghiệp từ Nhật Bản: giữ vai trò chủ đạo trong ngành nông nghiệp tại Nhật Bản vẫn là lúa nước,một loại cây lương thực đã được người Bách Việt thuần hóa từ rất lâu,từ trước công nguyên đến mấy ngàn năm.Và chính nhờ loại cây lương thực nầy đã nuôi sống làm cho giống dân Bách Việt phát triển mỗi ngày càng đông thêm,và được chia ra đến sinh sống trên những vùng đất phần lớn tại vùng Á Châu Thái Bình Dương,mà có thể dân tộc Nhật Bản cũng là một trong số các giống dân Bách Việt như chúng ta.
Nhật Bản là một đất nước thuộc quần đảo,do vậy không có đồng bằng rộng,người dân phải tạo ra đất ruộng dùng trồng tỉa với những ruộng bậc thang,tại những nơi có độ dốc vừa phải.Việc sản xuất hoa màu tại Nhật Bản khá gay go bởi Nhật Bản phải luôn hứng chịu một lượng mưa rất lớn,bên cạnh là các trận bão vào đầu mùa thu,và tuyết rơi thật dày vào mùa đông trên hầu hết các đảo,ngoại trừ vùng ấm áp tại Hokkaido.Tuy nhiên, người dân Nhật rất cần cù,họ luôn đấu tranh với thời tiết mà làm mùa,do vậy lương thực vẫn luôn đủ để nuôi toàn bộ dân chúng Nhật với loại lương thực chính là lúa.Sau thời Minh Trị Duy Tân,nền nông nghiệp tại nước Nhật càng ngày càng được cải tiến,tuy nhiên trang trại của người Nhật luôn luôn có qui mô nhỏ,hầu hết nông dân làm việc tại nông trại bán thời gian,mà phần lớn công việc đồng án là do phụ nữ đảm nhận.
Điều kiện ruộng đất canh tác nông nghiệp của người Nhật khá hạn hẹp,do vậy mà người Nhật luôn coi đất ruộng là một tài sản quí giá,họ không bỏ sót một tấc nào,những miếng đất rộng dư ra quanh nhà,thì họ tranh thủ gieo trồng cây lúa,những miếng đất nhỏ dư quanh nhà,người Nhật cũng luôn khai phá dùng để trồng tỉa các loại hoa màu phụ, dùng trong gia đình.Đi về hướng thành phố núi (núi Phú Sĩ) mọi người đều chứng kiến và nhìn thấy được những hiện tượng trên.
Tóm lại,từ thói quen đã có từ lâu đời,đã ăn sâu vào tâm não của mọi người dân Nhật,nên người Nhật trong hoàn cảnh nào,họ vẫn luôn coi cơm gạo là loại lương thực chính nuôi sống con người,ngành nông nghiệp trồng lúa nước vẫn được người Nhật lấy làm nghề trồng tỉa chính,mặc dầu khoa học tiến bộ,có thể chế biến các loại lương thực để thay thế lúa gạo mà nuôi sống con người,nhưng người Nhật vẫn duy trì loại cây nông nghiệp truyền thống lúa nước đã do ông cha họ bao đời để lại.
Ngành xây dựng,lát mặt đường phố,cùng bề mặt nền nhà nơi các siêu thị:
Tại các con đường phố nơi các trung tâm thương mại,cùng bề mặt trên khắp các siêu thị,những nơi nầy đường phố hẹp hơn,và không bao giờ cho các loại xe có động cơ lớn,trọng tải nặng được chạy trên đó,do vậy mặt đường,hay bề mặt nền nhà tại các siêu thị,chỉ chịu một trọng lực tương đối nhẹ từ người đi bộ,do vậy những nơi nầy,ngành xây dựng chủ trương lát mặt đường hay bề mặt các siêu thị,người Nhật không dùng cách tráng bằng loại nhựa đường hay dùng cement để phủ lên trên bề mặt các loại đường nhỏ tại các khu thương mại và nơi bề mặt nền nhà tại các khu siêu thị, ngược lại họ chỉ cho lót một lớp gạch sẻ màu đỏ thật đẹp dùng cho người đi bộ,cùng lắm một đôi lúc dùng cho người lỡ bộ đi xe đạp ngang qua đó mà thôi.Phải nói là toàn bộ,ngoại trừ một số đường lớn được quy định dành cho các loại xe có động cơ lớn di chuyển,những loại đường nầy đương nhiên là người ta phủ lên bề mặt bằng một loại nhựa đường, đó là dầu hắc nấu chung với sạn cát để trở thành một loại nhựa đường như ta thấy.
Không phải đơn giản như ta nói,mà cái nghệ thuật lót mặt đường,hay bề mặt nền tại các siêu thị bằng một loại gạch sẻ,loại gạch nhỏ viên làm bằng đất nung chín,dài chừng 2dm,ngang 1dm,dày chừng 4 cm.Dùng loại gạch nhỏ nầy lát mặt bằng khắp các đường phố tại các khu thương mại,và hầu hết tại bề mặt nền nơi các siêu thị, đó là một công trình đáng kể, rất kép công,mà phải vận dụng kỹ thuật cao từ những người thợ lành nghề.Cái đó cũng chứng minh một khía cạnh về văn hóa trong xây dựng của nền học thuật nước nầy.Các công trình được lát bằng gạch sẻ đã làm cho chúng ta thấy lạ mắt.
Không biết tên của loại gạch nầy,chỉ mới nhìn thấy tại xứ nầy vì họ đã làm khác với hầu hết các xứ khác trên thế giới.Những công trình như thế nầy tại các xứ khác,trên bề mặt các loại đường đi đều được phủ bởi một lớp dầu hắc dày để tạo cái dẻo và cứng,tại Việt Nam nhà nước cho dùng cement để làm vữa mà phủ lên mặt đường trung và nhỏ trên khắp nước.Còn tại xứ nầy thì họ lại làm khác là dùng gạch loại nhỏ viên để lót phủ mặt đường,cùng với toàn bộ bề mặt các khu siêu thị, tức những nơi chỉ chịu bởi một trọng lực nhẹ.Tại sao nhà nước Nhật lại chủ trương như vậy,lợi như thế nào và hại như thế nào,thì không được rõ,nhưng nhìn cách thực hiện đã hoàn chỉnh từ những công trình như thế nầy,cái đó phải nhìn nhận là một kỳ công,vì không phải dùng loại gạch có diện tích rộng, mà chỉ dùng loại gạch có diện tích rất nhỏ chỉ bằng 2dm2 mỗi viên mà thôi.Nhìn dưới ánh sáng của đèn điện về ban đêm thì không thể thấy mạch hồ dáng kẻ,chỉ thấy hai biên viên gạch dính sít vào nhau,tuy nhiên có thể mặt đường đã được lát rất lâu rồi,nhưng không thấy một chút mầm cỏ mọc,nên suy đoán là nơi biên các viên gạch đã có dán bằng một loại keo hồ rất tốt và rất mỏng.Dùng một ít vữa để dán biên các viên gạch lại với nhau như vậy,cũng giúp làm giảm độ trơn trợt cho người đi bộ trên đó,lúc lỡ bị trời đổ mưa tạo sự ẩm ướt.
Phủ bề mặt các con đường phố vừa và nhỏ nơi các khu thương mại hay bề mặt các siêu thị rộng thênh thang tại nước Nhật,phải thừa nhận là một kỳ công,bên cạnh đó cũng phải thừa nhận tay nghề của những người thợ lát mặt bằng là rất chuyên nghiệp,tức đã được đào tạo qua trường lớp hẳn hòi,do vậy mà mặt đường hay mặt bằng nơi các siêu thị có độ bằng tuyệt đối,không có một chút lồi lõm,đó mới là đều đáng chú ý,độ bằng như thế tại các mặt đường đi,hay mặt bằng nơi các mặt nền nhà tại các khu siêu thị,có thể hình dung như mặt bằng của một tờ giấy.Đó mới chính là cái lạ mắt của cái xứ Hoa Anh Đào Nhật Bản nầy vậy. Tuy nhiên, chúng ta vẫn không bao giờ quên,nước Nhật là một nước có nền công nghiệp tiến bộ nhất tại vùng Á Châu Thái Bình Dương,dân tộc Nhật Bản cũng lại là một dân tộc có những phát minh độc đáo nhất trên thế giới,sánh kịp với người Mỹ và người Do Thái.
Một cái lạ mắt khác mà chúng ta nhìn thấy, đó là mẫu mã loại ô tô người Nhật dùng trong nước.
Các loại ô tô của nước Nhật bán trên thương trường khắp thế giới được nổi tiếng là đẹp,bền,ít hao nhiên liệu đã được nhiều người trên khắp thế giới ưa chuộng từ rất lâu trước đây.Ngày nay mỗi năm các loại mẫu mã ấy lại được cải tiến,đã đưa ngành ô tô Nhật Bản lên một đỉnh điểm thật cao mà các loại ô tô của nước Mỹ cũng phải đuổi theo gần như hụt hơi.Nghiệm ra đó là cái nghệ thuật của người Nhật trên thương trường,họ không đứng yên,mà luôn luôn phải cải tiến để đuổi bắt cho kịp với cái thị hiếu của con người và họ đã thành công về phương diện nầy,tại nhiều thương trường mua bán ô tô trên khắp thế giới ngày nay.Nêu lên một số các điểm đặc biệt ấy giúp ta hiểu ra rằng,nghệ thuật về công nghiệp ngành ô tô, người Nhật luôn luôn nghiên cứu để đổi mới về mẫu mã để hợp với thị hiếu của người xử dụng.Mẫu xe đẹp cùng nhiều mặt tiện lợi khác đã lôi cuốn người xử dụng ưa chuộng loại xe Nhật.Trên đất nước Mỹ,ngay một số người Mỹ cũng rất đam mê loại xe Nhật,vì nó có khá nhiều mặt tiện lợi.Tại thương trường trên khắp thế giới ô tô của nước Nhật được lên ngôi đã từ rất lâu,mà ngày nay cái thị hiếu của người tiêu dùng vẫn còn giữ nguyên tính chất ấy,bởi lẽ xe Nhật mẫu mã mỗi ngày đều được cải tiến tạo cho người xử dụng một cái nhìn có thiện cảm.
Tại thương trường trên khắp thế giới dòng xe Nhật luôn luôn được lên ngôi,nhưng khi đi đến nước Nhật ta nhìn thấy dòng xe ô tô mà người Nhật dùng trong nội địa, đều toàn là một loại xe thật nhỏ và nhẹ,mẫu mã lại rất bình thường, nhiều loại xe mà thùng xe được thiết kế rất đơn giản với một khung hình giống như một khối vuông, như một chiếc hộp úp lên nơi phía sau làm thân của chiếc xe,nhìn không bắt mắt chút nào!
Tại sao người dân Nhật lại dùng các loại ô tô gọn nhẹ như vậy,?
Các loại ô tô được thiết kế gọn nhẹ như vậy,tại nội địa Nhật Bản người ta gọi nó với một cái tên là xe Kei mà đã trở thành sự chọn lựa phổ biến tại Nhật, chính nó đã góp phần thúc đẩy việc phát triển giao thông đô thị.Theo sự hiểu biết của chúng ta,đã từ rất lâu người Nhật đã sáng tạo ra các dòng ô tô mà mẫu mã rất đẹp, nhiều mặt tiện lợi, nên lôi cuốn được thị hiếu của con người trên khắp thế giới.Nhưng tại nội địa nước Nhật,các nhà thiết kế đã thiết kế ra một dòng ô tô riêng biệt cho người Nhật dùng riêng .Tại các vùng nông thôn,con người khá đơn giản,người ta dùng loại xe cũng nhỏ như vậy mà thùng xe có mẫu mã như một cái thùng hình vuông úp lên phía sau cabin mà thôi,đứng từ xa nhìn thì thấy như vậy.Tại các thành phố thì dòng xe sản xuất cho người Nhật dùng có phần khác hơn,hình thức đẹp hơn, nhưng dung lượng cũng giống nhau,tại sao? Tại vì nước Nhật có thể đã có một qui luật dành riêng cho dòng xe dùng tại nội địa,mà người ta gọi dòng xe ấy với cái tên Kei- car đó là một loại xe mini,kích thước được thiết kế nhỏ gọn, tiết kiệm nhiều cơ phận,để phù hợp với đường sá nhỏ hẹp của xứ nầy,mà vấn đề đậu xe tại nơi các phố thị là một việc khá ưu tư.
Dòng xe ô tô gọi là Kei,nó là biểu tượng của sự tiện lợi về giao thông đô thị,nó cũng là một đặc trưng văn hóa về việc xử dụng xe hơi tại xứ Nhật,người người phải tôn trọng trật tự,loại xe nhỏ mini rất tiện dụng về nhiều mặt,nhất là việc bảo vệ môi trường.
Trên đất Nhật,có một loại xe đặc biệt nữa được gọi là Kei-Jidosha,cũng còn được gọi là “xe ô tô nhẹ"loại xe nầy chỉ được thiết kế theo qui định với chiều dài không quá 3,4 m,chiều cao tối đa là 2 m,chiều rộng tối đa không quá 1,48m.Động cơ dùng cho loại xe Kei nầy chỉ giới hạn ở dung tích 0,66 lít theo tiêu chuẩn chung tại Nhật.Những chiếc xe nhỏ gọn nầy dùng khá lý tưởng để di chuyển trong các thị trấn,các thành phố mà đường phố hẹp mà chỗ đậu xe rất hạn chế.Loại xe nầy giá cả rất phải chăng,một chiếc xe mới ra lò,giá chỉ tính là 10.000 đô la mỹ, như vậy giá chỉ bằng 1/5 giá trung bình của một chiếc xe ở Mỹ.
(Mẫu dòng xe Kei-car tại nội địa Nhật Bản)
Loại xe của Nhật Bản như vậy phải có hai dòng như ta thấy,loại xe được bán trên thương trường thế giới,phải được sản xuất ngoài nước Nhật,và luôn luôn được thay mới kiểu cách để phù hợp với thị hiếu của người dùng,do vậy mà dòng xe của Nhật vẫn luôn được lên ngôi.Một dòng khác dùng trong nội địa được sản xuất tại nội địa theo quy chuẩn chung, được qui định để phù hợp với hoàn cảnh xã hội của nước Nhật,một đất nước mà đất chật,dân tương đối đông.Vào năm 1949,với mục đích giúp người dân có thể sở hữu xe hơi để thúc đẩy nền kinh tế,lúc ban đầu một loại xe chỉ được trang bị một loại động cơ thật nhỏ,nhưng vào năm 1950 nhà nước cho phép dùng một loại động cơ lớn hơn,chiếc Subaru 360 ra đời,và chiếc xe nổi tiếng với biệt danh “Cô Bọ"đã ra đời mà trở thành mẫu xe phổ biến đầu tiên tại Nhật Bản.
Ngày nay loại xe Kei vẫn còn được người Nhật ưa chuộng,loại xe nầy đang chiến 40% số xe chạy trên đường phố Nhật Bản.Loại xe Honda N-Box, loại xe Kei Nissan Sakura là hai loại xe bán chạy nhất tại Nhật Bản hiện nay.Nhìn quen với những loại xe có cái body lớn tại nước chúng ta đang sống,nên khi đến nước Nhật lần đầu tiên,nhìn những chiếc xe nhỏ mà người Nhật dùng ta thấy rất là lạ mắt,bởi nước Nhật mà chúng ta biết là một nước có nền công nghiệp xe hơi tiên tiến hàng đầu trên thế giới,do vậy chúng ta không nghĩ người Nhật lại có cách dùng xe khác biệt với loài người trên thế giới.Cũng từ đó cho ta hiểu được một điều, người dân Nhật có một cuộc sống rất qui cũ,cái mà chúng ta chưa tìm hiểu đúng mức về nếp sinh hoạt xã hội của đất nước nầy, nó phát xuất từ một chế độ quân chủ có qui cũ, được chuyển đổi thành một chế độ dân chủ nhưng dưới hình thức của một chế độ “Quân chủ lập hiến” vẫn là vị vua đứng đầu,do vậy mà người dân Nhật có một đời sống thật nề nếp,vẫn chịu ảnh hưởng từ nếp sống cũ đã có.
- Tại sao Nhật Bản lại được gọi là xứ Phù Tang:
.Nước Nhật thường có ba danh xưng để chỉ về đất nước nầy: Thứ nhất là “Đất nước mặt trời mọc”,thứ hai là xứ sở “Hoa anh Đào” thứ ba: Nhật Bản còn được gọi là “Xứ phù tang"cái tên nầy thì người Việt thường dùng,ngoài ra ngay tại nước Nhật,người Nhật cũng ít người biết và hầu như ít ai dùng.Vì vậy tôi nêu lên danh xưng nầy,một danh xưng mà hầu hết người Việt thường dùng để chỉ đất nước Nhật Bản.Để làm rõ ý nghĩa về danh xưng nầy,chúng ta hãy tìm hiểu để làm rõ ý nghĩa về nhóm từ nầy.
Theo nghĩa đen dựa vào truyền thuyết cổ phương Đông,cây dâu rỗng ruột được gọi là Phù Tang hay Khổng tang.Một truyện cổ tích đã được kể: Khi thần Mặt trời cỡi xe lửa du hành ngang qua bầu trời từ Đông sang Tây,ngài đã dừng lại dưới gốc cây phù tang. Trong văn học cỗ,phù tang cũng được dùng chỉ nơi mặt trời mọc.Còn tại các sách cổ của Trung Quốc chỉ đề cập đến từ phù tang,là thần mộc.Có lúc đã đề cập đến và gọi danh xưng “Phù tang quốc” là một đất nước nằm về phía đông của Trung Quốc mà cũng không mặc định là Nhật Bản.
Trong một cuộc khảo nghiệm với một số khá đông người Việt cùng với một số bằng nhau là người Nhật,kết quả cho thấy người Việt đều khắng định “Phù tang” là Nhật Bản hay là một vùng nào đó cũng của Nhật Bản.Trong lúc những người Nhật tham gia cuộc khảo sát thì lại tỏ ra lúng túng khi họ phải lựa chọn cái đáp án trong cuộc khảo sát nầy,trong khi chính từ “phù tang” là chỉ đất nước của chính họ.
Tóm lại,ta hiểu về từ “Phù tang” là được nhiều người Việt chấp nhận với ý nghĩa dùng để chỉ nước Nhật,tuy nhiên từ nầy vẫn chưa thực sự được phổ biến một cách chính xác đối với người Nhật.Chính đó cũng là một cái lạ mà chúng ta cũng nên biết để không phải thắc mắc nhiều khi nghe nói danh xưng Phù tang là chỉ đất nước Nhật Bản mà người Việt chúng ta thường dùng.
- Một sự kiện thật sư lạ mắt,Nhật Bản là xứ của loại rau Diếp Cá.
Nước Nhật ngoài cái tên là xứ Hoa Anh Đào. Hoa anh Đào là một loại hoa đẹp mà đất nước Nhật sở hữu đã từ rất lâu, mà đã trở thành tên gọi chung cho cả một quốc gia.Người ta có thể hiểu một cách thật dễ dàng mỗi khi gọi nước Nhật là : Đất nước mặt trời mọc, Đất nước hoa anh đào,người Việt ta thường gọi là xứ Phù tang,tất cả các danh xưng trên mọi người đều hiểu là chỉ về nước Nhật.Nhưng vẫn còn một yếu tố khác hầu như không một ai để ý mà phát hiện ra,đó là trên mặt đất của nước Nhật nó mọc tràn lan một loại rau mà con người dùng để ăn sống,đó là loại rau diếp cá.Rau diếp cá trộn chung với nhiều loại rau khác tạo thành một dĩa rau sống thì thật là ngon.Rau díp cá nó mọc tràn lan trên mặt đất tại nước Nhật Bản đó là một cái lạ mắt.Chưa đi được khắp các xứ trên cả nước, nên không dám khẳng định là rau diếp cá có mặt trên toàn lãnh thổ nước Nhật.Chỉ mới đi đến được 3 thành phố và đều phát hiện ra loại rau díp cá mọc tràn lan tại ba vùng nầy.Nếu trên một khoảnh đất nào đó còn trống,không bị đào xới thường xuyên thì loại rau diếp cá sẽ ngoi đầu mà mọc lên dày đặc,ngay trong những bồn hoa mà người ta trồng trước nhà,rau diếp cá cũng chen lấn với những gốc cây hoa mà ngoi đầu mọc lên, bên mép lề cạnh đường sắt, nơi mà tàu hỏa chạy thường xuyên,rau díp cá cũng ngoi đầu mà mọc dày.Tại những khu đất trong phạm vi Hoàng cung của nhà vua, loại rau díp cá cũng len vào với các loại cây cảnh mà mọc tràn lan.Do vậy phải kết luận đất nước Nhật Bản là xứ sở của loại rau diếp cá vậy.
Quan sát nhiều nơi, đều nhìn thấy hiện tượng về loại rau díp cá mọc như vậy,vì loại rau nầy nó không từ một chỗ nào,nếu chúng không bị động tới là chúng ngoi đầu lên mà mọc dày,ngay tại vùng hoàng cung nhà vua ngự cũng lại có mặt chúng,do vậy mà có thể kết luận nước Nhật là một đất nước có môi trường tốt cho loài rau diếp cá mọc.Cái thứ nhất cho chúng ta hiểu một cách chắc chắn là thổ nhưỡng của nước Nhật Bản thật là màu mỡ,vì bất cứ nơi nào,loại rau nầy cũng mọc lên một cách tươi tốt.
Có thể là không một ai để ý phát hiện ra hiện tượng nầy,người phương tây thì đương nhiên,chỉ người thuộc các dân tộc Á Đông hay dùng loại rau diếp cá trong các bửa ăn,nhưng đến tham quan tại đất nước Nhật cũng không một ai để ý mà phát hiện ra hiện tượng trên,nên không thấy một ai ghi lại.Những người lớn trong gia đình chúng tôi vào chuyến đi du lịch lần nầy tại nước Nhật,cũng tình cờ thôi! lại phát hiện được cái chuyện lạ nầy,nhìn thấy một lần,và rồi hai lần nên để ý mà nhìn cùng khắp những nơi đã đến,nơi nào cũng đều thấy loại rau diếp cá có mặt cả,chúng mọc thật dày bất kỳ nơi nào chúng có thể mọc.Do vậy phải kết luận đó cũng là một điều khá lạ mắt,tuy là một yếu tố nhỏ thôi,nhưng phải được ghi phụ thêm vào với những sự kiện lạ mắt khác được ghi trên để có một số liệu được phong phú và đầy đủ hơn của những điều lạ mắt mà chúng ta đã chứng kiến được .
Rau diếp cá mọc đều và tốt như vậy,giúp ta hiểu được ra rằng, về mặt thổ nhưỡng tại xứ sở Nhật Bản là một xứ có chất đất rất phì nhiêu,yếu tố nầy có thể gọi là rất quan trọng với ngành nông nghiệp đối với người Nhật,nước Nhật là một đất nước thuộc quần đảo nên diện tích đất xử dụng khá chật,mà người thì lại đông, nhưng luôn dư thừa lương thực.Một điểm khác nữa,người Nhật cũng như người Việt ta luôn thích ăn sống loại rau diếp cá, có thể là vậy,thích ăn nên trồng nhiều,nhà nhà đều có trồng,mà giống rau nầy cái vớ nơi gốc của chúng luôn chui sâu vào lòng đất,nên chúng rất khó bị tiêu diệt ,chính vì vậy mà trên đất Nhật loại rau diếp cá mới có cơ hội mọc tràn lan như chúng ta đã nhìn thấy.
Loại rau diếp cá mới ăn lần đầu,thì cái mùi của nó thật là khó ăn,vì cái tên của nó có lại là “diếp cá”,nên nó có mùi hơi tanh như mùi cá,nhưng đã ăn quen thì lại có cảm giác chúng có mùi thơm,nếu bửa ăn nào mà đĩa rau sống thiếu mặt diếp cá,thì bị mất đi cái hương vị của đĩa rau trong bửa ăn.
(Rau diếp cá)
Rau diếp cá giúp con người những lợi ích nào?
Ngành Đông y tại xứ ta (Việt Nam) quý vị thầy thuốc đã nghiên cứu về dược tính của loại rau diếp cá như sau:
Rau diếp cá có khả năng tiêu trừ độc tố,thanh lọc cơ thể, tạo sự thải độc trong cơ thể.Rau diếp cá chứa thành phần dinh dưỡng cao giúp nâng cao hệ miễn dịch,giúp kích thích sản sinh ra các tế bào bạch cầu,nhờ đó cơ thể tăng cường được sức đề kháng,giúp khả năng miễn dịch tốt nhất.
Rau diếp cá hạ sốt cho trẻ em,trẻ em thường rất dễ bị cảm,nóng và sốt,nếu bé đang bị sốt còn đang nhẹ không cần dùng đến thuốc tây,thì rau diếp cá sẽ giúp cho bé hạ sốt nhanh và rất hiệu quả.
Với người lớn,diếp cá dùng điều trị bệnh viêm phổi,hổ trợ đến các bệnh nhiễm trùng vì có chứa thành phần kháng khuẩn.Ăn rau diếp cá đúng cách sẽ giúp cho cơ thể nâng cao sức đề kháng.Một khi cơ thể được thanh lọc,con người sẽ cảm thấy nhẹ nhàng,tràn đầy năng lượng hơn.
Tuy nhiên không nên lạm dụng quá nhiều loại rau diếp cá,chúng chỉ dùng để trộn ăn chung với các loại rau khác thì tốt.Lượng rau phù hợp để dùng mỗi ngày cho thích hợp là từ 10-12g lá diếp cá khô,dùng làm trà để om mà uống hằng ngày,hoặc từ 20 – 40g lá diếp cá tươi ăn trực tiếp,hoặc làm nước ép để uống.
Cần phải rửa rau diếp cá thật sạch trước khi ăn, vì loại rau nầy mọc nhiều nơi có thể dễ bị nhiễm các vi khuẩn,nhất là giun,sán.Không nên lạm dụng rau diếp cá quá nhiều,nhất là uống nước rau diếp cá khi bụng đói dễ gây hại cho dạ dày.Với những người có thể trạng hàn, bụng yếu,tay chân thường bị lạnh, dễ đau bụng không nên uống nước diếp cá vào ban đêm sau 10h00 tối.
Trong dạng đi du lịch muốn có ích,tức ta luôn phải để ý mỗi nơi chúng ta đã đến một nơi,thì nơi ấy nó có những đặc điểm gì ta cần biết cần nên ghi nhận,có làm được như vậy thì việc đi tham quan hay du lịch của ta sẽ đem lại những lợi ích cho kiến thức không ít.Lần đi đến nước Nhật trong chuyến du lịch nầy,mặt dầu rất bận rộn với việc phải đi bộ trong công việc chuyển đổi tàu,cái cách đi bộ của người Nhật,chúng ta phải nói muốn theo cho kịp họ là cả một vấn đề, đấy,thành thử cần hiểu về người Nhật không phải là một chuyện dễ. Trong phạm vi bài viết nầy,chỉ muốn nêu lên những nét ta nhìn thấy lạ mắt tại xứ mặt trời mọc mà thôi,tức chỉ nói đến những nét lạ lạ trong sinh hoạt hằng ngày của người Nhật,không cần đề cập đến những vấn đề nào khác ngoài các yếu tố trên,đến nơi nầy nếu để ý chúng ta vẫn thấy được nhiều cái lạ mắt,tôi vì quen với cái cách phải để ý như vậy,nên trong chuyến đi đến nước Nhật với các con cháu lần nầy,lại ghi nhận được một số điều khá lạ mắt đó là tập quán của người dân sống tại xứ Hoa Anh Đào.
Nói về rau diếp cá,thì vườn rau nhà tôi,khung rau diếp cá và rau húng lủi vẫn là hai khung chủ lực,vì hai loại rau nầy, chúng chỉ cần trồng một lần,mùa đông thì bị chết đi,nhưng gốc luôn vẫn còn nằm sâu trong lòng đất,khi mặt đất đã được tan hết tuyết,là chúng tự ngoi đầu mà lên một cách xanh tốt,ta cần bón thêm cho chúng chút phân là dùng được suốt cả năm chờ cho đến mùa tuyết rơi lại tiếp.
Tất cả những nét nhỏ nầy không nên xem thường, vì nó đã cấu tạo nên bản sắc của cả một dân tộc vậy. Cái nhận xét trên là cái nhận xét có thể rất chủ quan của cá nhân tôi,nhưng tôi vẫn mượn cái nhận xét ấy mà kết bài viết nầy, tức là xin được chấm hết cái đề tài những cái lạ mắt nơi đất nước xứ Phù Tang.
Thứ 06 ngày 06 tháng 06 là 3 cái 06 của năm 2025.
Phan công Thạnh.