Sống đến bây giờ, giữa tháng 11 năm 2024 (tức tháng 10 năm Giáp Thìn) nếu tính theo cách tính phương Đông,thì tôi đã mang trên người được 84 tuổi.Như vậy so với một số quí ngài thuộc các thế hệ bề trên trong gia tộc,tôi đã có được một số thời gian sống trong cõi Ta Bà nầy ít ra là bằng và đã hơn một số quý ông bà cao đợi bề trên,nếu tính thật đúng thì có thể là cả chục năm,một khoảng thời gian dài đáng kể.
Suốt 84 năm là một thời gian rất dài,chắc chắn xã hội loài người trên khắp thế giới đã có rất nhiều biến động xảy ra cả tốt và cả xấu,mà trong đó ít ra có một sự kiện đã xảy ra làm cho tôi rất tâm đắt,hỏi là sự kiện nào? và tại sao?.Muốn hiểu cần phải đặt lại vấn đề mà giải mả,trước hết là phải đặt ra các câu hỏi với nhiều chữ tại sao? Có đặt lại các câu hỏi như vậy thì mới dễ giải thích, làm rõ nguyên nhân của sự tâm đắt về sự kiện trên,bên cạnh đó cũng cần dẫn chứng một số sự kiện cụ thể để làm sáng tỏ sự việc.Muốn vậy trước hết cần nêu lên các câu hỏi để mới dễ trả lời, tuy hơi dài dòng và kể cả sự khúc mắc nữa.Tuy nhiên, cái khúc mắc ấy tuần tự tôi sẽ giải thích rõ hơn ở phần bên dưới.Nhưng trước tiên,hãy nêu lại danh tính sự kiện đã xảy ra tạo nên sự phấn kích,mà được gọi là tương đắt nhất với tôi, đó là: "SỰ SỤP ĐỔ CỦA KHỐI CỘNG SẢN QUỐC TẾ ĐỆ TAM, LIÊN BANG XÔ VIẾT VÀO NĂM 1991".Cái tổ chức mà vị lãnh tụ Lenin đã dốc lòng dùng chủ thuyết Marx- Engels đặt làm vai trò chủ đạo,bên cạnh đó cọng thêm vào là phương pháp hành động do chính ông sáng tạo, để tạo thành một chủ thuyết hổn hợp được gọi chung là học thuyết Marxit-Leninit .Trước tiên lãnh tụ Lenin áp dụng một cách triệt để học thuyết Marxit-Leninit nầy để tổ chức hình thành một đảng và điều hành sức mạnh từ đảng ấy tại nước Nga,áp dụng triệt để sức mạnh từ đảng nầy làm cuộc cách mạng đánh sập chế độ quân chủ Sa Hoàng và ông đã thành công, làm nên cuộc cách mạng lịch sử tháng 10 Nga , từ đó ông dùng chủ thuyết nầy làm khung sườn để phát huy sự lớn mạnh qua hệ thống trên, được gọi là “Quốc Tế Cộng Sản Đệ Tam”, làm lực lượng nòng cốt,tạo lực làm đòn bẩy để bành trướng chủ nghĩa vô sản ra khắp thế giới,với mục đích “quyết tâm giựt sập chủ nghĩa Tư Bản”,là một hình thức tổ chức xã hội tại các nước dưới thể chế dân chủ tự do,một tổ chức không có phần lý thuyết được in thành sách vở thành văn như chủ thuyết cộng sản,với chủ thuyết tư bản, mọi sinh hoạt trong cuộc sống con người đều được vận hành đúng theo quy luật tự nhiên, do từ sự cân đối cung cầu của xã hội, được gọi với danh xưng bằng một cụm từ là “kinh tế thị trường”,một hình thức mà ông và những người cộng sự của ông cho rằng nó tạo nên sự bất công cho nhân loại.Từ ý thức đó, lãnh tụ Lenin quyết tổ chức để đẩy mạnh việc hình thành khối chủ nghĩa vô sản, tạo sức mạnh quyết tiêu diệt khối tư bản trên.Và cũng từ điểm xuất phát nầy chủ nghĩa cộng sản đã được bành trướng dưới học thuyết vô sản Marxit - Leninit, lớn mạnh tràn ngập đến nhiều quốc gia trên khắp các châu lục, với mục đích điểm cao cuối cùng của nó là đưa nhân loại đến một thế giới Đại Đồng,tuy nhiên, cũng cần phải vượt qua một số giai đoạn cần phải có, mà thế giới đại đồng là điểm cao nhất theo tinh thần học thuyết của chủ nghĩa vô sản thời bấy giờ.Thời gian về sau thế giới Đại Đồng, nhân loại sẽ đi về đâu ? không ai biết, mà cũng chưa được quí ngài giải thích cho rõ ràng.
Sự sụp đổ của học thuyết Marxit – Leninit:
Sự kiện sụp đổ chủ nghĩa Marxit vào năm 1991 tại nước Nga, nơi cái nôi đã hình thành nên chủ nghĩa cộng sản ,tuy rằng trước cái năm định mệnh ấy là dấu mốc của sự sụp đổ LBXV,thì Tại Đông Âu một vài năm trước đó đã hủy bỏ cái chủ thuyết Marx-Lenin, gây thành một phong trào làm rã cánh chế độ cộng sản tại một số quốc gia nằm trên phần đất nầy.Lần nầy, vào năm 1991 phong trào bỏ cộng đã đến cao điểm, tạo nên sự sụp đổ tận gốc của chủ nghĩa cộng sản Đệ Tam,nơi thành trì cách mạng vô sản tại Liên Bang Xô Viết trên lãnh thổ Nga và những nước cộng sản còn lại tại Đông Âu.Sau đại biến cố nầy, thế giới chỉ còn lại ba nước cộng sản tại Á Châu là Trung Cộng,Việt Cộng và Bắc Hàn,và tại vùng biển Caribbean Trung Mỹ còn có đảo quốc cộng sản Cuba. Từ đó cũng cho chúng ta thêm cái nhìn rõ hơn,sâu hơn về bản chất giữa hai giống người Phương Đông và Phương tây. Hai giống dân thuộc hai châu lục nầy về bản chất có một sự khác biệt khá rõ, không những về hình dạng,phong cách và ngay cả đến phần tư tưởng nữa. Người phương tây mang bản sắc thực tế hơn, họ mạnh dạn đứng lên đòi quyền sống cho chính mình bất chấp nguy hiểm, khi mà họ không còn chịu nỗi sự áp bức bởi cường quyền.Ngược lại bản chất người phương đông thì thực dụng hơn, nhưng luôn thiếu sự quyết đoán,có thể bị chi phối bởi từ ảnh hưởng cái đạo lý cam chịu,tạo nên tính sợ hải.Nắm bắt được cái bản chất ấy, các nhà cai trị tại hai nước láng giềng Trung cộng và Việt cộng, họ áp dụng phương pháp “đổi màu của loài Tắc Kè” để vỗ yên lòng dân chúng mà tồn tại.Thế giới còn lại hai nước cộng sản nhỏ là Bắc Hàn và Cuba vẫn giữ nguyên bản sắc đúng theo chủ nghĩa Marxit, đã đẩy dân chúng hai nước nầy vào cuộc sống đói rách một cách tả tơi .
“Cái hay mà tất cả chúng ta đều nhận thấy, sự sụp đổ tại các nước cộng sản là do tự thân của nó gây nên, bởi sự kèn cựa nội bộ của chính họ,tạo nên sự yếu kém về kinh tế,chứ không phải do ảnh hưởng từ một thế lực nào bên ngoài cả”.
Sau chiến tranh thế giới thứ II,sự phân cực về ý thức hệ của loài người trên thế giới tương đối rõ nét,nhân loại đã phân chia thành hai khối rõ rệt là Tư Bản (hay còn được gọi là thế giới tự do) đứng đầu là Mỹ, và bên kia là khối Cộng sản Đệ Tam đứng đầu bởi Liên Bang Xô Viết.Từ ý thức hệ giữa hai khối đã tạo nên sự đối đầu ngầm tranh giành ảnh hưởng, gây nên một cuộc chiến gay gắt nhất tuy không có mùi thuốc súng, cuộc chiến tranh ấy được mệnh danh là “Chiến tranh lạnh”.Tuy nhiên, trong cuộc đấu trí ngầm giữa hai khối để đo lường sức mạnh của nhau, những cuộc chiến tranh nóng cục bộ vẫn được khơi ngoài để tạo sự đo lường.Những cuộc chiến tranh cục bộ ấy đã xảy ra sau đó là: cuộc chiến tranh Tiều Tiên bùng nổ vào năm 1950 và kết thúc vào năm 1953,với sự tham chiến của cả hai khối.Khối cộng giúp cho phe cộng Bắc Hàn,lúc nầy thì LBXV đã đẩy qua cho Trung cộng gánh cái gánh nặng nầy,nhưng Trung Cộng lại vui lòng nhận lãnh việc đưa quân sang nước láng giềng,(dưới quyền chỉ huy của vị Tư lệnh Bành Đức Hoài vì trong số tướng lãnh chỉ có mỗi mình ông tán thành việc đưa quân đi) và một bên khác là phe Tư bản gồm có Mỹ và các nước đồng minh giúp cho phe dân chủ Nam Hàn.Kết quả cuộc chiến đã gây tổn thất không nhỏ cho cả hai bên tham chiến, để cuối cùng cuộc chiến cũng được ngưng bằng giải pháp chính trị, với cuộc hòa đàm phân chia Triều Tiên thành hai nước theo khuynh hướng ý thức hệ của mỗi bên,lấy vùng lãnh thổ “Bàn môn Điếm” vĩ tuyến 38 làm ranh giới.
Sau chiến tranh Tiều Tiên,thế giới được yên ắm chỉ khoảng 07,08 năm, thì cuộc chiến thứ hai lại xảy ra dưới danh nghĩa là cuộc chiến ý thức hệ,hay cũng còn được gọi là cuộc chiến tranh ủy nhiệm, xảy ra trên phần đất Miền Nam Việt Nam,do bởi từ ý đồ xâm lăng của nhà cầm quyền Miền Bắc,dưới sự thúc đẩy và yểm trợ đắt lực của toàn khối Cộng sản Đệ Tam,đứng đầu là Liên Bang Xô Viết và người cộng sản đàn anh thứ hai gần nhất là Trung Cộng.Tuy nhiên,nhà nước cộng sản Bắc Việt lại chịu ảnh hưởng nặng từ nước láng giềng anh em gần nhất nầy là “Tàu Cộng”.Chủ tịch Mao trạch Đông đã ra lệnh cho chính quyền nhà nước ông,hổ trợ hết mình cho chính phủ Bắc Việt hầu hết về mọi phương tiện phục vụ chiến tranh, gồm nhân lực, quân phí (trị giá tính trên các loại vũ khí) gồm cả các loại vũ khí nặng lẫn nhẹ.Bên cạnh đó về phương diện vật chất thì nước láng giềng đàn anh, đã viện trợ cho nhà nước Bắc Việt một cách thật đầy đủ,kể cả phương tiện nhỏ nhất là cây kim sợi chỉ đi song hành theo với quân trang,quân dụng là quần áo,giày dép,nón mũ,cùng nguồn lương thực gồm gạo thóc,đặc biệt là các loại lương khô dùng để xử dụng lúc binh lính tham chiến,cốt làm yên lòng người lính Bắc Việt để không phải lo âu mà dốc lòng chiến đấu.Tóm lại, là tất cả các thứ thiết yếu dùng cho đời sống của binh sĩ để chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh long trời,lỡ đất theo như cách mà họ nói để tuyên truyền.
Trong ý đồ thâm sâu,mà mọi người đều hiểu,người cộng sản đàn anh chỉ muốn mượn sức từ lực lượng quân đội Bắc Việt chiến đấu, làm mũi nhọn thọc sâu xuống phương nam thay họ, để họ khỏi phải hy sinh xương máu nhiều về sau khi họ thực hiện việc bành trướng xuống phương nam.Đây là một ý đồ thâm sâu,chứ không phải là tấm lòng tốt thật tình giúp cho người cộng sản đàn em,đó là cách dụng tâm ngầm trong ý đồ thực hiện chiến lược bá quyền của họ,muốn tiến dần xuống xâm chiếm các nước vùng Đông Nam Á Châu.Là một âm mưu thâm sâu có chủ ý của nước đàn anh Tàu cộng láng giềng,hay có thể nói đó cũng là ý đồ chung, đúng theo chủ trương đường lối mà khối cộng sản đệ tam đã vạch sẵn.
Việc chuẩn bị cho ý đồ mở lại một cuộc chiến tại Miền Nam Việt Nam sau khi ký hiệp định Geneve năm 1954, nhà cầm quyền Trung Cộng (do Thủ tướng Chu ân Lai) đã hướng dẫn cho nhà cầm quyền Việt cộng một kế hoạch khá chu toàn, rất tinh vi để chuẩn bị mở lại cuộc chiến tại Miền Nam Việt Nam,ngay từ lúc trước khi họ sắp đặt bút ký vào bản Hiệp Định đình chiến ngày 20 tháng 7 năm 1954 tại Geneve,cái mưu lược ấy là bằng cách rấm quân,rấm người (dưới hình thức cưới vợ,hỏi vợ để lại miền nam) chôn dấu vũ khí lại miền Nam trước khi tập kết ra Bắc.Rồi cuộc chiến đã thật sự xảy ra vào năm 1962 khi quân Bắc Việt đã xâm nhập vào Miền Nam, họ mở trận đánh đầu tiên vào năm 1963 tại Ấp Bắc với lực lượng cấp Tiểu đoàn và rồi từ đó cuộc chiến lan rộng trên khắp nước một cách tàn khốc ,để rồi đến cuối cùng được kết thúc vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, dưới sự dàn xếp có lợi cho các nước lớn của cả hai bên,buộc Miền Nam Việt Nam phải nhận chịu sự thua trận. Một sự thua trận bởi sự tính toán quỉ quyệt,lừa lọc phản bội đồng minh VNCH của người Đồng Minh siêu cường Mỹ.Như vậy Miền Nam Việt Nam cái thành trì cuối cùng của thế giới tự do, đã phải bị lọt vào tay cộng sản Đệ Tam Quốc Tế, sau hơn mười năm chiến đấu kiên cường của cả 20 triệu đồng bào yêu nước Miền Nam Việt Nam, đã phải hy sinh quá nhiều xương máu để quyết bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ,để bảo vệ nền tự do dân chủ cho xứ sở mình,chống lại dã tâm bởi cuộc xâm lăng của Miền Bắc hay nói đúng hơn là của cả khối Cộng sản Đệ Tam Quốc tế, trong ý đồ chủ trương bành trướng thế lực xuống vùng Đông nam Á Châu.
Quân lực VNCH đang giành thắng lợi trên khắp các chiến trường tại mọi mặt trận trên toàn lãnh thổ (vào giai đoạn không còn quân Mỹ) nhưng rồi bị buộc bắt phải buông súng bởi từ sự phản bội của người Mỹ.Với đà thắng lợi trên khắp các chiến trường của QLVNCH như vậy,nếu người Mỹ can đảm chịu đựng, thực hiện đúng nghĩa vụ đã hứa, hổ trợ thêm về quân phí cho VNCH một đôi năm nữa,thì cục diện thế giới sẽ khác đi,mà người Mỹ không phải mang cái tiếng không mấy đẹp là “kẻ phản bội” từ một cường quốc mang danh đứng hàng đầu của thế giới tự do.
Cuộc chiến tranh nóng tại Miền Nam Việt Nam,là một cuộc chiến dùng để đo lường về tài lực của cả hai khối tư bản và cộng sản.Để biết được một cách đích thực về sức mạnh giữa mỗi bên sau khi kết thúc cuộc chiến tại Miền Nam Việt Nam, do từ ý đồ lừa lọc của những người cầm đầu của cả hai khối đã tạo nên. Muốn biết một cách chính xác hơn,chúng ta cần phải phân tích thêm để hiểu hơn về tính chất của nó,mà cả hai khối đã góp tay một cách tích cực để hình thành.
Sự sụp đổ của khối Cộng Sản Đệ Tam, nơi thành trì kiên cố của Liên bang xô viết trên lãnh thổ nước Nga vào năm 1991, sự kiện ấy xảy ra đã tạo trong tôi một sự tương đắt nhất,bởi từ cái kết quả ấy nó đã minh chứng và giải mã được một cách rót ráo về ý nghĩa từ bức thư mà tôi đã viết (trên giấy trắng mực đen hẳn hòi), gởi cho mấy người cộng sản,để phản bác lại sự tuyên truyền của họ về chủ thuyết cộng sản từ những người quen của tôi,họ đi làm cộng sản và gởi thư liên tục cốt chiêu dụ tôi bỏ hàng ngũ quốc gia,đi làm cộng sản với họ.Để khẳng định lập trường của mình, tôi đã phải viết thư để trả lời dứt khoát với họ, là mình “không bao giờ làm cộng sản”.Lá thư mà tôi đã phải viết vào một đêm của tháng 9 âm lịch (tức tháng 10 dương lịch [nhưng quên ngày]) Đêm hôm ấy nhớ là trời có trăng,nhưng mà ngoài trời thì mưa rất lớn, mưa như trút nước mà ta thường ví như là cầm tĩn đổ,bên trong ngôi nhà tranh lụp xụp tỵ nạn của tôi mới làm mấy tháng trước đó, gần nơi chỗ Hiệp Hội Nông Dân Thăng Bình,nằm bên mép dưới sát đường đi từ Liên hương lộ 16 vào chùa Phật Giáo Hà Lam.Cái nhà mà mái được lợp bằng tranh lá mía,chung quanh chỉ được che chắn bởi các tấm phên nang dùng ngăn mưa,che gió. Chong đèn trên cái bàn nhỏ đặt sát cạnh cửa sổ nơi bờ phên phía trước,tôi ngồi viết lá thư để gởi lại mà trả lời họ.Bức thư nầy được viết trên một tờ giấy manh khổ lớn với những hàng kể caro nhỏ,tôi đã viết chi chít chữ rất nhỏ vào những hàng kẻ nầy,dày đặc cả bốn trang.Trước hết tôi khẳng định với họ là “tôi không làm cộng sản được"vì cái ấy nó không thực,bởi nó chỉ là một chủ thuyết “ảo”,đọc thì nghe hấp dẫn lắm vì đứng trên quan điểm tuyên truyền là làm cuộc cách mạng giải phóng dân tộc cho các nước đang bị trị,nhưng nghiệm kỹ lại cái lý luận ấy trên thực tế chỉ là “ảo”.Tôi đã đọc và nghiên cứu kỹ về nó nên không thích.Phần thứ hai tôi đã nêu ra rất nhiều sự kiện để minh chứng cái ảo của chủ thuyết Marxit,để nói với họ điểm cuối cùng về cái chủ thuyết ấy là phải bị loại bỏ,có nghĩa là chế độ “Cộng sản Đệ Tam"không đứng vững mà sẽ bị sụp đổ rất sớm.Vì vậy,tôi kêu gọi họ hãy mau giác ngộ mà quay về với chính nghĩa Quốc Gia.
Kể từ khi viết và gởi lá thư nầy cho những người cộng sản có quan hệ quen biết với tôi trước ngày (người chị em chú bác ruột với vợ tôi bà Nguyễn thị Phố [Phước] ), tôi không còn bị quấy rầy bởi chuyện gởi thư từ từ họ nữa.Tuy nhiên, các lời bình luận, giải thích để kêu gọi họ quay về với chính nghĩa quốc gia của tôi,thì không mấy hữu hiệu vào lúc bấy giờ,bởi lẽ bọn họ là những người đã như cuồng cộng sản.Nhưng cái hay là lá thư của tôi viết gởi cho bà Phước (Phố) đã được những người trong nhóm họ chuyền tay nhau đọc hầu hết, mà lại là một nhóm rất đông, đã làm lung lay tinh thần của nhiều người thuộc loại cộng sản gộc thoát ly từ hồi năm 1955 kia (ví như ông Tư Hiền),họ đã phải nặng óc suy nghĩ về những điểm lý giải của tôi khá thuyết phục.Chuyện đó tôi biết được là về sau nầy,sau khi tôi bị đi tù cải tạo mà đã được thả ra vào thời gian cuối của năm 1981.Những người nhảy núi nầy họ mê cộng sản,nên họ đặt hết sự trung thành với niềm tin vào tổ chức của họ,một khi họ đã thấm được sự tuyên truyền giáo dục với cách nói khá hấp dẫn về chủ thuyết Marxit,vì vậy lá thư của tôi viết,đã được nhiều người trong nhóm họ chuyền tay nhau đọc rất kỹ, nhưng họ không thiêu hủy đi,mà ngược lại,họ đem nộp cho công an huyện,bây giờ nó được lưu trong hồ sơ cá nhân của tôi tại Huyện Thăng Bình.Tôi biết về chuyện lá thư được lưu vào hồ sơ cá nhân của tôi tại huyện công an,là do bởi người anh em thúc bá của tôi Phan công Văn,một anh chàng cộng sản nằm vùng được những cán bộ cộng sản cấp huyện khá tín nhiệm, lúc mà họ mới vừa chiếm được vùng lãnh thổ Thăng Bình năm 1975,nhờ sự được tín nhiệm ấy mà chú Văn đã có dịp được ông Chủ Tịch hay Bí thư huyện gì đó,(tên có chữ Vũ người Bình Quế) đã cho chú ta đọc lá thư nầy của tôi,lúc mà Thăng Bình đang trong thời gian mới lọt vào tay họ.Ông nầy biết Phan công Văn có quan hệ anh em gần với tôi.,sau nầy lúc lên thăm tôi tại Bình Lâm, “vào một ngày” trong khoảng thời gian tôi đi làm công tác khai hoang,vỡ hóa tại xã nầy,tôi là một thành viên trong đoàn tù cải tạo do Ban giám Thị trại Na Sơn đưa đi để hổ trợ công cho xã Bình Lâm theo yêu cầu của quí vị lãnh đạo xã nầy.
Một điều vui nữa là lá thư của tôi viết đã được lưu vào hồ sơ cá nhân tại phòng công an, phần hành an ninh của Huyện Thăng Bình,để rồi nó theo sát cuộc đời tôi suốt nhiều chục năm về sau,sau thời gian đã ở tù cải tạo được thả ra.Theo qui định ghi nơi giấy ra trại,tôi chỉ bị quản chế 01 năm,nhưng tôi bị cơ quan an ninh tại địa phương kể cả từ tỉnh,huyện họ đã ngầm qui định quản chế tôi suốt từ ngày ra trại cho đến năm 2015 của thế kỷ 21 nầy,họ mới giao việc theo dõi tôi lại cho công an xã Bình Nguyên chịu trách nhiệm.Quản chế suốt kể cả thời gian tôi đã xuất ngoại sang định cư tại Hoa Kỳ cũng vậy,cứ mỗi lần về thăm nhà tại Việt Nam đều bị họ gọi đến để thăm chừng,chỉ dưới hình thức hỏi thăm thôi,có nghĩa là dằn mặt, “có ta đây,anh coi chừng” vậy thôi.Có cái chỗ hơn là bây giờ họ gởi giấy mời thay vì “lệnh triệu tập” như trước.Lúc đầu thì tỉnh mời phải đến văn phòng công an tỉnh để trình diện,sau vài lần thì huyện chịu trách nhiệm việc gởi giấy mời để tỉnh đến gặp,thời gian về sau thì huyện mời phải đến trình diện tại phòng công an Huyện,tiếp theo thì xã mời để huyện gặp,cuối cùng huyện cho công an đến tận nhà để “hỏi thăm”.Từ ngày có mạng xã hội,nhiều việc xảy ra trong xã hội Việt Nam khá quan trọng mà mọi người đều biết,những người thuộc chế độ cũ như chúng tôi,có thể nó không còn mang tính chất thời sự nguy hiểm như trước nữa . Các cơ quan an ninh của chế độ đang phải đối phó với các tổ chức hiện hành,có thể do vậy mà từ năm 2015 cho đến bây giờ suốt một thời gian dài mấy năm liền, lúc về thăm nhà tôi không còn phải nhận cái giấy mời nào từ các cơ quan an ninh nầy nữa.Tuy nhiên,tôi biết việc theo dõi tôi,đã được huyện công an giao cho công an xã Bình Nguyên đảm nhận.
Tất cả phần trình bày bên trên của tôi,mới là phần đầu,tuy hơi dài dòng,nhưng cốt là để giải thích thật rõ về nguyên nhân của sự tâm đắt nơi mình, do bởi từ sự sụp đổ của khối Cộng sản Đệ Tam vào năm 1991,tuy vậy,mà phải trải qua thời gian 25 năm sau, kể từ ngày tôi phát biểu ý tưởng nầy để nói với những người cộng sản mà tôi quen,nó mới thực sự ứng nghiệm.Qua sự kiện trên đã minh chứng được một cách đúng đắn từ cái kiến thức đã tạo nên sự hiểu biết, đem ứng dụng vào việc phản bác lại cái đường lối sai trái của chủ thuyết Marxit, đối với những người đã nghe theo để đi làm cộng sản, mà trước đó với họ tôi có sự quen biết khá thân . Cái vui là sự phản bác ấy đã xảy ra ngay vào lúc tuổi đời của mình còn rất trẻ,lúc mới bước vào đời đã xảy ra hồi năm 1966 kia.Tuy đã khẳng định với họ là sự sụp đổ của khối cộng sản đệ tam sẽ xảy đến rất nhanh,nhưng vẫn phải chờ cho đến cả mấy chục năm sau,cái kết quả ấy mới thật sự được hiện hữu.Vì có sự phải chờ đợi qua một thời gian rất dài như vậy,nên mới tạo được cái háo hức để được gọi là cái cảm giác tương đắt nhất của chính mình, là vậy.Qua sự việc trên,cho ta có thêm được cái kinh nghiệm về sự ước đoán thời gian tính cho mỗi vấn đề, phải được dự liệu đối với mỗi sự việc,vì sự việc nào nếu phải xảy ra dù tốt hay xấu,đều cũng cần phải trải qua một thời gian phải tính bằng “thập niên”, bởi đó là cái thời gian mà nó cần để vận hành,để chuyển động ,nhất là những vấn đề có liên quan đến chính trị.
Tìm hiểu về bản chất chủ nghĩa Marxit- Leninit.
Tiếp theo ta hãy soi rọi lại để tìm hiểu những nguyên nhân, đã đưa cả một khối cộng sản đệ tam đến sự sụp đổ một cách triệt để như vậy, tại sao?.Tổ chức Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản là một tổ chức đã được hình thành khá lâu,có sức mạnh được xếp vào hàng thứ nhất, nhì trên hoàn vũ vào lúc nầy,nhưng bổng chốc lại bị sụp đổ một cách mau lẹ như vậy,tạo cho mọi người một sự ngạc nhiên,có nghĩa là phải có những nguyên nhân yếu kém đích thật tự thân từ nó,do vậy chúng ta cần tìm hiểu để biết một cách được rõ ràng hơn.
Nguyên nhân khá dễ hiểu,thứ nhất là sự tranh giành ảnh hưởng về quyền lực trong giới lãnh đạo của khối cộng sản quốc tế,những người nằm trong guồng máy lãnh đạo cao nhất của toàn khối,luôn có một luồng sóng ngầm lúc nào cũng âm ĩ,họ chỉ bằng lòng với nhau một cách dã hiệu,mà trong lòng không bao giờ thật sự bằng lòng nhau. Tỷ như việc Khrushchev lên án Stalin trong bài diễn văn đọc tại Đại Hội Đảng Cộng sản Liên xô lần thứ 20 hồi năm 1956,cho ta thấy tại Bộ chính trị đảng cộng sản Xô Viết, Khrushchev đã rất căm thù Stalin nên đã tố cáo Stalin một cách thẳng thừng, gây cho Mao Trạch Đông một sự khó chịu vô cùng.Bên cạnh đó,sau khi Stalin qua đời,Mao trạch Đông đã tự cho mình là một nhân vật lãnh đạo kỳ cựu, phải được nắm quyền lãnh đạo để điều hành toàn khối trên thế giới,nhưng mà George Malenkov và Nikita Khrushchev không ban cho ông ta cái tư cách đó.Bên cạnh đó Khrushchev đã làm cho Mao bực mình hơn nữa, là hành vi coi nhẹ lý thuyết nòng cốt của chủ nghĩa Marx-Lenin,ông ta cho rằng sự xung đột vũ trang không tránh khỏi giữa chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa cộng sản. Kết quả cụ thể hơn nữa là việc Khrushchev chủ trương với chính sách “chung sống hòa bình” giữa các quốc gia tư bản và cộng sản,bên cạnh việc Khrushchev còn nối lại quan hệ với chế độ Josip Broz Tito tại Nam tư,cái chế độ mà Stalin đã lên án vào năm 1947,mà Mao Trạch Đông đã ủng hộ hết mình về quyết định nầy của Stalin.Cũng kể từ đó các nhà lãnh đạo cộng sản cao nhất trong khối,đã có sự chia rẻ trầm trọng từ ý thức.Ví như trong cuộc hội thảo 81 của các đảng cộng sản tại Moskva tháng 11 năm 1960,phái đoàn Trung Quốc lại đụng độ nảy lửa với phái đoàn Liên xô cùng với đa số các phái đoàn của các đảng cộng sản khác nữa,tuy rằng sau đó cũng được hòa giải.Tuy vậy việc hòa giải ấy vẫn không được lâu,chỉ trong vòng hai năm sau, tại đại hội đảng cộng sản Liên Xô lần thứ 22 vào tháng 10 năm 1961,sự bất đồng lại bùng lên để đến tháng 12 năm nầy,Liên Xô cắt đứt quan hệ ngoại giao với Albania,đưa đến cuộc tranh chấp từ đảng sang giai đoạn đối chọi giữa các quốc gia với nhau.
Trong năm 1962,các sự kiện quốc tế đã tạo ra một sự rạn nứt lớn hơn giữa hai nước Trung Quốc và Liên Xô,để cuối cùng Mao chỉ trích Khrushchev đã lùi bước trong vụ tên lửa Cuba,Khrushchev đáp lại chính sách của Mao là sẽ dẫn đến một cuộc chiến tranh hạt nhân.Trong khi đó Liên Xô công khai ủng hộ Ấn Độ trong cuộc chiến tranh ngắn với Trung Quốc,thái độ nầy đã làm cho Mao càng bực mình về Khrushchev của Liên Xô hơn.Vào năm 1964, Mao cho rằng tại Liên Xô đã có một cuộc phản cách mạng,mà chủ nghĩa tư bản được phục hồi,vì vậy cái quan hệ giữa đảng cộng sản Trung Quốc và Liên Xô lại đứt đoạn, kéo theo sự đứt đoạn của các đảng cộng sản trong khối Warszawa với Trung Quốc cũng cùng chung số phận.
Sau khi Khrushchev bị lật đổ vào tháng 10 năm 1964,tháng 11 thì thủ tướng Chu Ân Lai sang Moskva để nói chuyện với các nhà lãnh đạo mới của Liên Xô là Leonid Brezhnev và Aleksey Kosygin,khi trở về ông báo cáo với Chủ tịch Mao là Liên Xô không có ý định thay đổi lập trường,Mao lên án là tại Nga vẫn là “chủ nghĩa Khrushchev không có Khrushchev"và cuộc khẩu chiến lại tiếp tục.
Qua các sự kiện được ghi lại bên trên tuy khá tóm lược,nhưng cũng đã cho ta thấy những con người cộng sản họ chỉ mượn cái chủ thuyết Marx-Lenin để cũng cố quyền lực riêng cho từng cá nhân,vì vậy người cộng sản luôn sống trong sự “dối trá” ta có thể kết luận như vậy,tuy nhiên,cái kết luận ấy vẫn không ngoa tý nào đâu.
Từ các mâu thuẫn về tư tưởng giữa các nhà lãnh đạo đảng hai nước Trung-Xô,đã tạo ra sự bất hòa trầm trọng để đưa đến sự căng thẳng dọc theo biên giới giữa hai nước lớn nầy dài 4.380 km giữa hai nước,nơi đã được dàn ra với 658.000 lính Xô Viết để đối đầu với 814.000 quân Trung Quốc dọc suốt chiều dài biên giới của hai nước.Cuộc chiến biên giới giữa hai nước bắt đầu vào tháng 4 và tháng 5 năm 1962,nhưng sự xung đột giữa hai nước đã khơi mầm từ hồi năm 1950 đã dẫn đến sự xung đột nhỏ liên tục từ 1962 để thật sự đổ máu vào năm 1969 tại một hòn đảo nhỏ trên sông Ussuri chỉ có diện tích 0,74km2,mà người Trung Hoa gọi là Trân Bảo, Liên Xô gọi là Damansky.Cuộc đụng độ giữa hai bên tiếp diễn qua hết mùa xuân và mùa hè năm 1969.Trung quốc tuyên bố họ đã tiêu diệt được 230 lính Liên Xô,phá hủy 19 xe tăng và thiết giáp và họ chỉ bị thương vong 92 người.Ngược lại Liên Xô công bố họ bị thương vong 152 người gồm 58 chết và 94 bị thương,và họ cho rằng Trung Quốc đã bị thương vong gần 1.000 binh lính,trong đó riêng trận 15/3 quân Trung Quốc bị tổn thất 600 người.
Vào ngày 13 tháng 8 năm 1969 Liên Xô đã xử dụng hàng trăm binh lính tinh nhuệ với sự yểm trợ của xe tăng,thiết giáp sang phục kích và diệt gọn lực lượng biên phòng của Trung Quốc gồm 38 người tại khu vực Tilekati,huyện Dục Dân,tỉnh Tân Cương.
Qua các sự kiện đã xảy ra như trên tại hai quốc gia đứng đầu khối Cộng Sản Quốc Tế Đệ Tam,họ tranh giành nhau từng tất đất,chỉ có một hòn đảo nhỏ trên sông Ussuri diện tích chỉ có 0,74 km2,mà hai nước đã phải đổi bằng hàng ngàn sinh mạng binh lính của mình,suốt cả nhiều năm từ 1962 đến năm 1969 dọc theo biên giới dài từ Tân Cương bên phía tây cho tới tận cùng vùng Hắc long Giang phía cận đông.Qua các sự kiện mà chúng ta nhìn thấy được qua các chứng dẫn bên trên, đã cho chúng ta một cái nhìn rõ ràng hơn,thực tế hơn cả về phần ý thức để đánh giá tư tưởng từ mỗi cá nhân trong hàng ngũ lãnh đạo tối cao,cũng như trên thực địa biên giới giữa hai nước đàn anh đứng đầu khối,họ không bao giờ xóa bỏ được cái ranh giới về lãnh thổ của mỗi nước,ngay cả về hai phương diện thực tế trên thực địa và ngay cả trong tư tưởng con người.Như vậy, thử hỏi cộng sản thế giới làm sao xóa bỏ được biên giới quốc gia để tiến lên cái gọi là “Thế giới đại đồng".Vì vậy chúng ta có thêm một sự hiểu biết về chủ thuyết Marxit chỉ là một chủ thuyết “ẢO” đó là một cách dùng để tuyên truyền phỉnh gạt con người thuộc các thành phần kém hiểu biết mà thôi.Tóm lại chủ nghĩa Marx- Lenin chỉ là một chủ thuyết ảo chuyên dùng để lừa phỉnh những con người lao động của cả hai giới công nhân và nông dân thuộc giai cấp bần,cố nông,lôi kéo họ sung vào tạo thành một tổ chức đảng để làm nề, cho những người chủ xướng trọn hưởng tất cả cái danh-lợi.Từ phân tích trên mỗi người trong chúng ta đều đã nhìn rõ cái dã dối và cái ảo từ cái chủ thuyết Marx-Lenin,vì vậy mọi người cần phải cảnh giác cao và tuyệt đối không nên tin vào cái tổ chức do từ phe cánh nầy tạo ra.
Tìm hiểu nguyên nhân về sự sụp đổ của khối Cộng sản đệ tam,đứng đầu là LBXV
Theo quan điểm mà Marx,Engels và cả Lenin nữa,các ông đã hình thành nên chủ thuyết cộng sản,**các ông quan niệm rằng tầng lớp dân chúng ít học nhất tức dốt nát nhất,nghèo nhất,ít suy nghĩ nhất nghĩa là ngu dốt nhất,đó là những thành phần căn bản của xã hội dưới chế độ *cộng sản,mà mỗi con người phải gồm đủ các yếu tố trên mới tạo nên những đảng viên trung kiên nhất của đảng.***Ngoài các thành phần trên, mọi người đều bị ghép vào giai cấp phản động cần phải được đào thải để làm sạch xã hội,bởi vì họ cho rằng người có học là thiếu trung thành,là kẻ phản bội.Bởi sự thấm nhuần từ cái quan niệm trên, Chủ tịch Mao Trạch Đông đã phát biểu “Trí thức không bằng cục phân” câu nói ấy đã trở thành một nguyên lý, trong việc đào tạo cấp lãnh đạo đảng cộng sản và áp dụng trong việc thu nộp đảng viên, kể cả những người được sắp xếp ngồi vào các vị trí làm cán bộ của đảng, lẫn các cấp lãnh đạo nhà nước từ cơ cấu cai trị hạ tầng cho đến thượng tầng rong mỗi quốc gia.Cũng bởi từ câu nói trên những người được lựa đứng vào hàng lãnh đạo đảng đều tin rằng mình là nhân tố có giá trị nhất,có bản lĩnh nhất,mang đầy đủ phẩm chất đạo đức của con người cách mạng vô sản nhất,phải được đứng cao nhất trên mọi tầng lớp khác trong xã hội.Muốn dùng những thành phần khác thì phải cải tạo chúng theo tiêu chuẩn của giai cấp tiên phong,nhưng phương pháp nầy khá chậm và khó khăn,chỉ còn cách nhanh nhất là phải đào thải chúng bằng cách qua các cuộc đấu tố và thanh trừng.
Một đất nước giàu mạnh cần phải hội đủ gồm hai yếu tố song hành là “kinh tế và chính trị”.Các đảng và nhà nước cộng sản trong toàn khối thuộc tổ chức Đệ Tam Quốc Tế,vì trung thành theo chủ thuyết của các vị sư tổ đã viết nên chủ thuyết cộng sản,bên cạnh gồm những con người thiếu kiến thức nên không hiểu về nguyên tắc của sự hình thành một đất nước giàu mạnh,là cần phải hội đủ các mối quan hệ nhất định với nhau,mà yếu tố nhân sự đóng vai trò quan trọng nhất để hình thành tạo nên nền kinh tế lớn mạnh cho cộng đồng xã hội.Phải có những con người giỏi mới có sáng kiến để tạo ra nền kinh tế lớn mạnh được.Nhưng trong xã hội tại các nước cộng sản những thành phần ưu tú nầy đều đã bị đào thải theo cách nghĩ của chủ tịch Mao Trạch Đông “trí thức không bằng cục phân"do vậy mà các giới tinh hoa trong xã hội đều đã bị đào thải bởi các cuộc đấu tố và thanh trừng,làm cho đất nước tan hoan,phản lại nhận xét mà lãnh tụ Lenin đã phát biểu:”kinh tế quyết định chính trị ,tức chính trị là kinh tế được cô đọng lại”.
Từ ngày có phong trào cộng sản, các thành phần tinh hoa của xã hội đã bị những đảng cộng sản trên khắp thế giới áp dụng học thuyết: dùng những con người thuộc tầng lớp bần,cố nông ,ít học để xếp vào hàng ngủ lãnh đạo,mở ra các cuộc đấu tố, thanh trừng để xủi sạch các giai cấp khác làm trong sạch hóa xã hội, thuần khiết hàng ngủ của giai cấp theo chủ thuyết vô sản nói trên.Tại nước đầu não là Liên Xô , thành phần tinh hoa trong xã hội tại nước nầy,đã phải điêu đứng bởi các nhà tù gọi là Gulag, cùng sự đày đọa con người tại vùng Seberia lạnh giá,lợi dụng nơi đó để giết người một cách từ từ mà bàn tay không phải vấy máu.(hãy đọc tác phẩm Aleksandeer Solzhannitsyn và Robert Conquest mô tả về nạn đói tại Liên Xô do chính sách tập thể hóa của Stalin).Tại Trung Quốc cuộc cách mạng với chủ trương “đại nhảy vọt” của chủ tịch Mao trạch Đông làm chết đói 37,55 triệu người,đồng thời tiếp theo sau đó là cuộc cách mạng văn hóa kéo dài trong nhiều năm cũng theo chủ trương của ngài, đã thanh trừng và giết chết vô số người thuộc mọi thành phần ưu tú nhất trong xã hội ( tìm đọc Mao trạch Đông Ngàn năm công tội của Tân tử Lăng hay Bia mộ của Dương kế Thắng để biết rõ về xã hội Trung Quốc,dưới thời Mao Trạch Đông).
Quay về đất nước Việt Nam qua các cuộc thanh trừng vào lúc ban đầu từ vụ “Ôn Như Hầu” tại Hà Nội,vụ “cầu Chiêm Sơn” tại Quảng Nam đã thủ tiêu vô số đảng viên Việt Nam Quốc dân Đảng,một đảng không đồng quan điểm với cộng sản của cụ Hồ,nên Cụ đã sắp đặt cho ông Võ Nguyên Giáp thực hiện sự càng quét ấy vào các năm 1946,lúc mà cụ tìm cách lánh mặt được nói là cụ đi dự hội nghị Fontainebleau tại Pháp từ 6/7 đến 13/9/1946,tuy cụ không đóng vai trò nào trong phái đoàn nầy cả.Trong đợt nầy họ đã bắt cóc và giết chết cả nhà văn Khái Hưng của Tự lực Văn Đoàn. Sau đó là cuộc thanh trừng số quân nhân,công chức có quan hệ với người Pháp ở lại Miền Bắc không đi tập kết vào nam,sau ngày Việt Nam bị chia đôi 20/7/1954 mà nhà nước Việt Minh, hay nói thật đúng là đảng cộng sản Việt nam trá hình do cụ Hồ cầm đầu, tiếp quản mà đã làm biến đi 850.000 người thuộc thành phần những người dân ưu tú nằm trong các tầng lớp nêu trên (ghi theo tài liệu “Tù cải tạo tội ác chống nhân loại”) Tiếp nối là cuộc Cải Cách Ruộng Đất diễn ra từ năm 1953 cho đến năm 1956 đã giết chết vô số người gồm các thành phần ưu tú nhất của đất nước,ngay từ phút ban đầu hồi năm 1953 với cuộc cải cách gọi là “Địa Tô,Địa Tức” cụ đã cho xử tử hình bà Nguyễn thị Năm (Cát hanh Long),người phụ nữ thuộc thành phần Tiểu tư sản yêu nước,đã nuôi hầu hết tất cả cán bộ cao cấp của đảng cộng sản lúc sơ khai dưới quyền của cụ,trong tuần lễ vàng bà đã quyên góp cho cụ cả 100 lạng vàng, mà cả hai người con trai của bà đều đi tham gia kháng chiến,đều giữ chức vụ cao trong quân đội.
Tiếp theo là cuộc cải cách ruộng đất diễn ra sau năm 1954,lúc mà đảng của cụ Hồ đã tiếp thu Miền Bắc,dưới sự chỉ đạo của cụ,.cụ Hồ đã chỉ định ông Trường Chinh (Đặng xuân Khu) và Hoàng Quốc Việt phụ trách phong trào nầy,họ đã ra lệnh giết người một cách vô tiền khoáng hậu tại các cuộc đấu tố gọi là Cải cách ruộng đất trên toàn Miền Bắc suốt từ năm 1955 cho đến năm 1956.con số người bị giết chưa thống kê được một cách chính xác,nhưng hiện tại Chính Phủ Hà Nội chỉ mới thừa nhận đã giết chết hết 178.008 người và 84 ngàn người thuộc các thành phần Tiểu tư sản yêu nước đã tham gia vào đảng, đảm nhận các chức vụ trong chính quyền Việt Minh lúc khởi thủy và tham gia vào hàng ngủ bộ đội đi kháng chiến chống Pháp .Bên cạnh đó,tiếp theo là cuộc thanh trừng giới trí thức thuộc phong trào “Nhân văn Giai Phẩm” đã làm tiêu tán hết khối nhân lực chủ lực của quốc gia mà “được mệnh danh là kỹ sư tâm hồn” đó là các nhà văn,nhà báo,điển hình như ông Nguyễn hữu Đang,người đã đứng ra tổ chức buổi lễ 2/9 năm 1945 cho cụ Hồ đọc “Bản Tuyên Ngôn Độc Lập”.Tiếp theo là rất rất nhiều nhà văn,nhà báo khác nữa như bà Thụy An,các ông Lê Đạt,Hoàng Cầm, Trương Tửu v..v.Vụ án nầy chỉ có trên dưới chục người bị lãnh án tù nặng,nhưng không một ai bị nêu tội danh là Nhân Văn -Giai Phẩm cả,mặc dù ai cũng biết đó là lý do đích thực.
Còn lại hầu hết không bị tuyên án chính thức,không bị bỏ tù,nhưng bị đưa đi lao động cải tạo tại các công,nông trường dài hạn.Cụ thể là 5 người phải đi thực tế tại Điện Biên Phủ đó là Nguyễn huy Tưởng,Bí thư đảng đoàn hội nhà văn,Huỳnh văn Đứng phụ trách hội Mỹ thuật,đại biểu quốc hội,nhà văn Nguyễn Tuân,phó chủ tịch hội nhà văn,nhạc sĩ Văn Cao,và Nhạc sĩ Nguyễn văn Tý,tất cả phải đến nơi qui định với cái giấy giới thiệu đến ông Quân khu trưởng Quân Khu Tây Bắc Chu Huy Mân, với nội dung nơi giấy giới thiệu mà văn vẻ rất gọn gàng và hết sức tâm tình : “Đây là 5 người lãnh đạo có vần đề,mong anh hết sức quan tâm” ký tên Lành (tức Tố Hữu) thế là các ông đã được chăm sóc mọi điều,không những 5 người nầy mà hầu hết đều bị chăm sóc theo kiểu nầy một cách rất rất là đông. Ngoài ra hầu hết tất cả mọi người đã có liên hệ đều bị kết án tinh thần,một cái án rất thâm độc,nghĩa là tác phẩm của họ không được xuất hiện trước công chúng 30,40 năm sau đó,mà đó là cái thời gian sáng tạo sung sức nhất đối với tuổi tác của con người.Không những vụ án nầy,mà sau đó còn có vụ án xét lại chống đảng tại đất Bắc nữa,mà ông Vũ thư Hiên là con trai của ông Vũ Đình Huỳnh là thư ký riêng của cụ Hồ,mà cả hai cha con nhà ông đều là những người bị bỏ vào tù, là những người tù điển hình thuộc về vụ nầy .
Còn lại sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 khi chiếm được Miền Nam. Thì nhiều vụ án được thi hành triệt để theo chính sách để trả thù người dân Miền Nam đó là: bắt đi tù cải tạo hàng triệu người tham gia chế độ cũ,được nhốt tù từ ngắn hạn là một đôi năm đến dài ngày lê thê gần 20 năm.Tiếp đó là Vụ án đánh Tư Sản,Mại Bản do ông Đỗ Mười phụ trách hồi năm 1976 (Ông Đỗ Mười một nhân vật được lựa đúng mẫu mà Marx,Engels và Lenin đã nêu ra làm tiêu chuẩn,một con người mà Thủ Tướng Phạm văn Đồng đã phải thốt lên: “chỉ được có cái nước phá”. Các ban Quân Quản thuộc chính quyền cách mạng trên khắp Miền Nam đã áp dụng cái chính sách cứng của đảng là đưa đi kinh tế mới đối với vợ con thuộc gia đình cán bộ,binh lính của chế độ cũ,để rảnh tay tịch thu nhà cửa của họ mà xử dụng. Để hiểu biết thật sát nội tình các vụ án tại đất nước Việt Nam kể cả từ hai Miền Bắc,Nam qua một thời gian dài được áp dụng chính sách của đảng cộng sản tại phần đất miền Bắc trên 70 năm,và gần 50 năm tại Miền Nam,mọi người nên tìm đọc : “Hồi ký một Thằng Hèn của Tô Hải; Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên; Đèn Cù của Trần Đỉnh; và Bên Thắng Cuộc của Huy Đức, Những lời trăn trối của Trần Đức Thảo,tôi bỏ đảng của Nguyễn Quýnh v...v"để suy nghiệm và hiểu biết. (có thể đọc trên mạng).
Có một điều mà chúng ta phải khẳng định là người cộng sản họ không bao giờ nói thực,ví như họ luôn nói thành như châm ngôn trên cửa miệng “môi hở thì răng lạnh” có nghĩa là giữa Trung Quốc và Việt Nam luôn phải thực hiện “16 chữ vàng và “bốn tốt”.Nhưng Việt Nam lúc phải thi hành chính sách theo chủ trương của LBXV (thời ông Lê Duẫn) xua quân sang xâm lăng nước Miên,diệt Khờ Me đỏ,lại bị chạm nọc với anh hai Trung Quốc,do vậy mà ông Đặng Tiểu Bình đã mở một cuộc chiến thật qui mô với rất nhiều vạn quân,rải dọc theo biên giới 6 tỉnh Miền Bắc để đánh một trận, với một thời gian rất dài vào năm 1979,quân Trung Quốc tràng sang Việt Nam khắp trên lãnh thổ của 6 tỉnh biên giới nầy để đốt nhà,cướp của,hiếp dâm mà tàn sát đồng bào vô tội.Cuộc chiến tranh ấy được ông Đặng Tiểu Bình gọi là cuộc chiến mà ông nói : “dạy cho Việt Nam một bài học".Thế thì môi hở răng lạnh ở chỗ nào?
.Cuộc chiến lần nầy của người anh em Trung quốc là nước thâm tình của mấy ông cộng Bắc Việt, đã vô tình đem lại cái may mắn cho hầu hết người tù cải tạo của Miền Nam,bị nhốt nơi các trại tù nằm dọc trên dãy Hoàng Liên Sơn,nhất là tại Hà Giang “trại cổng trời”.Năm 1978,khi bị rục rịch bởi chiến tranh,nhà nước Bắc Việt đã phải cho di dời hết tù cải tạo tại Miền Bắc đưa lần về phương nam,nhốt từ tỉnh Thanh Hóa trở vào,nhất là các thành phần được coi là quan trọng thì được đưa vào nhốt tại trại Hàm Tân thuộc tỉnh Đồng Nai.Nhờ ảnh hưởng từ cuộc chiến nầy,những người tù cải tạo đã thoát được cái lạnh bút xương và cái đói rã ruột tại các trại tù nơi dãy núi Hoàng Liên Sơn,mà nhất là trại “Cổng Trời”. Đó là cái ảnh hưởng phải chịu do bởi số trời,nên khó có ai mà lường được,cho dù là mấy thầy cộng sản cũng vậy.
Sự sai lầm trong quan niệm từ việc đánh giá về chủ thuyết Marx-Lenin
Phần bên trên chúng ta chỉ mới xét về yếu tố con người theo tiêu chuẩn, mà các vị tổ sư cộng sản đã đề ra chọn người ghép vào hàng ngủ để hình thành một đảng cộng sản, thực hiện đúng đường lối theo chủ thuyết Marxit.- Leninit.
Phần quan trọng nhất phải kể tới là cái cơ chế lãnh đạo vận hành guồng máy nhà nước trong mọi lãnh vực kinh tế,chính trị,văn hóa,quân sự từ cấp thấp đến cấp cao,làm hưng thịnh và giàu mạnh cho đất nước để đủ lực trong việc bảo vệ tổ quốc,(tức quốc gia).Sự sụp đổ của chế độ Cộng Sản Đệ Tam nguyên nhân thứ nhất là sự sai lầm về chủ thuyết của quí ngài tổ sư là Marx và Englels,và kể cả Lenin, các ngài đánh giá rất thấp về sự vận hành của chủ nghĩa tư bản vào các thế kỷ 18,19,20,khi mà nền khoa học công nghiệp mới vừa đang phát triển,chưa được hoàn chỉnh để đưa vào hoạt động có nề nếp trong mọi ngành sản xuất.Đồng thời lúc bấy giờ trong sinh hoạt xã hội dưới chế độ tư bản hãy còn nhiều lỗ hổng tạo nên những nạn tiêu cực như “chủ nhân bóc lột lao động,công nhân chưa có nghiệp đoàn để bảo vệ quyền lợi.Tại nông thôn thì nạn cường hào,ác bá còn rất thịnh hành đang áp bức người dân lao động v...v”.Từ đó quí ngài lại vẽ nên con đường với một lý thuyết tưởng tượng rất hấp dẫn mang tính khoa học để tranh đấu dành quyền sống, tiến tới một xã hội lý tưởng mà mọi người được hưởng sự bình đẳng và tự do,xã hội sẽ không còn sự áp bức hay bóc lột.Nhưng với cái nhìn ấy vẫn chưa được bao quát,các ngài đã diễn giải về thuyết bình đẳng theo chủ nghĩa của quí ngài là sang bằng giai cấp để bần cùng tạo nên sự công bằng cho loài người.Nhưng quí ngài đã lướt qua mà không nhìn thấy các lỗ hổng trong học thuyết của mình,tạo ra một cơ chế lãnh đạo đóng khung,cứng ngắt,với những cái đầu theo tiêu chuẩn được chọn lọc là " Tầng lớp dân chúng ít học nhất,nghèo nhất,ít suy nghĩ nhất nghĩa là ngu dốt nhất,đó là thành phần căn bản dưới chế độ cộng sản.Với những con người gồm đủ các yếu tố trên mới tạo nên những đảng viên trung kiên của đảng” mà các cơ chế điều hành trong xã hội từ mọi ngành,đều do đảng cử những đảng viên nắm giữ.Cái đó là một khuyết điểm rất to, bởi những cái đầu của những người dốt,thì sẽ không tạo được những sáng kiến mới để góp phần vào công việc chung,họ chỉ biết thi hành theo sự sai khiến,mà những người đóng vai trò sai khiến cũng lại là những người mang bộ óc mụ mẫm nữa.Do vậy mà tổ chức nào cũng bị đóng khung thật kỹ,nhất là vấn đề hoạt động về kinh tế làm ra của cải vật chất,đóng góp tích cực để làm lực đẩy to lớn cho xã hội mà Lenin đã nói “kinh tế quyết *định chính trị,tức chính trị là kinh tế cô đọng lại”.*Còn về chủ nghĩa tư bản,tuy còn có nhiều khuyết điểm,nhưng các nhà tư bản họ đều nhìn thấy và luôn điều chỉnh để hoàn thiện mà họ đã thành công một cách xuất sắc.
Cái khung kỹ luật của tổ chức đảng chặt lắm,cứng ngắt vì vậy mà không một người nào dám vượt ra khỏi cái vòng kim cô của tổ chức đã định,mà mọi người đều nhìn thấy cho chí đến các cán bộ cấp cao là thành viên trong guồng máy cai trị tại thượng tầng, đã được đảng lựa chọn kỹ mà phân công,cứ mỗi lần phải phát biểu trước đám đông thì họ phải viết ra trên giấy để mà đọc,kể cả những người ra nước ngoài làm công tác ngoại giao cũng vậy.Tại sao? Tại vì người nào cũng phải giữ mình cho thật chắc, bởi phải bảo vệ cái quyền lợi cá nhân của chính họ,nên rất sợ bị kỹ luật nếu rủi phát biểu khi nói bị chệch hướng, thì nó sẽ đụng vào nơi mép của cái vành kim cô mà đảng quy định thì sẽ bị kỹ luật,và sẽ bị loại ra ngay.
Thi hành lệnh của đảng phải thực hiện nền kinh tế tập trung theo đúng đường lối của chủ nghĩa Marxit,có nghĩa là nền kinh tế “Bao cấp"dưới sự chỉ,lãnh đạo tập trung từ Trung ương.Nhà nước phải độc quyền phân phối mọi vật phẩm cho người dân,để hạn chế việc trao đổi bằng tiền mặt,chế độ hộ khẩu được thiết lập để phân phối lương thực theo đầu người.Tại nông thôn thì người nông dân phải làm việc trong các hợp tác xã nông nghiệp do các đảng viên tại địa phương chỉ đạo,người dân đi làm theo lệnh từ tiếng kẻng mỗi ngày.Nạn đói đã xảy ra khắp nước,nhưng không ai dám nói,duy chỉ có ông Kim-Ngọc Bí thư tỉnh Vĩnh Phúc đã nhìn thấy cái sai từ cái nguy cơ ấy,ông âm thầm lách luật,tổ chức giao khoán ruộng cho nông dân để cứu nguy cho người dân của xứ ông tại Vĩnh Phúc,ông Kim Ngọc đã thành công,người dân Vĩnh phúc đời sống đã khá hẳn hơn nhiều sau khi họ được nhận khoán ruộng,lúa nộp cho nhà nước hợp tác xã thu dư.Tuy nhiên,khi Trung ương phát hiện được hiện tượng nầy tại Vĩnh Phúc,ông Kim Ngọc đã bị thi hành kỹ luật ngay,mặc dầu Bí thư tỉnh ủy tại đảng bộ địa phương cũng là Ủy viên Trung Ương Đảng tức là một cán bộ cấp cao.Đây là trường hợp nêu lên để dẫn chứng về cái khung kỹ luật sắt, mà đảng cộng sản áp dụng,nó là cái vòng kim cô mà đảng đã quy định bắt đảng viên phải tuân hành,không một ai có quyền vượt ra để chạm đến cái mép của cái vòng kim cô ấy được, với mục đích là để đảng quyết tâm thực hiện đúng đường lối theo chủ nghĩa Marx-Lenin,nhưng thực tế là bắt phải làm đúng đường lối kỹ luật sắt theo kiểu của Stalin và Mao Trạch Đông đã áp dụng, được đảng cộng sản Việt Nam chọn làm kim chỉ nam mà mô phỏng làm theo.
Nạn đói xảy ra trên khắp thế giới tại các nước cộng sản ngay tại các nước trong Liên Bang Xô Viết,nên vào thập niên 1960,Tổng Bí Thư Khrushchev đã cho khai hoang 80.000 ha đất tại nước Ukraina để sản xuất,ông ta tuyên bố với thế giới,chỉ trong vòng 2 năm là nền kinh tế Liên Xô sẽ qua mặt được Mỹ.Thế nhưng ông ta đã thất bại một cách thê thảm,có đất mà không có người làm việc tích cực,do bởi cái nạn cha chung không ai khóc, đó là cái hậu quả bi đát nhất của chủ nghĩa Marxit.
Chính sách đổi mới để cứu nguy chế độ.
Khi Khrushchev bị hạ bệ ngày 14 tháng 10 năm 1964,Brezhnev lên thay,và tiếp theo là Gorbachov làm lãnh đạo tối cao tại Liên Bang Xô Viết,quí ông đã nhìn thấy sự kiệt quệ về kinh tế tại thế giới Cộng sản,nên ông Gorbachov đã đưa ra lời cảnh báo cho tất cả các nước trong toàn khối là phải đổi mới để cứu vãn chế độ từ mỗi nước,và ngay tại Liên Xô ngài Gorbachov đã thực hiện kế hoạch Prestroika (từ ngữ nầy được xử dụng theo thuật ngữ lấy tên từ nhà báo Prestrika là một phóng viên truyền hình trung thực, để chỉ tính chất đổi mới phải trung thực ) được chỉ định như một nhiệm vụ cần thiết để “vượt qua thời kỳ trì trệ đổi mới mọi mặt về đời sống cho người dân trong nước”.Và thực hiện dân chủ hóa xã hội với chế độ Glasnost cũng được ra đời,bãi bỏ chế độ kiểm duyệt và như vậy cũng để hòa hoãn trong quan hệ với phương tây. Đây là chính sách tái cấu trúc đời sống chính trị và xã hội tại Liên Xô,nghĩa là đẩy mạnh tiến độ theo con đường xã hội chủ nghĩa,trên cơ sở xử dụng hiệu quả các tiến bộ khoa học và công nghiệp,thực hiện chủ nghĩa Glasnost để dân chủ hóa trong thị trường Xã hội chủ nghĩa.Là hai chủ trương được định hình và thịnh hành nhất trong thời gian ông Gorbachov cầm quyền.
Tại Việt Nam,phỏng theo chủ trương của vị lãnh tụ tối cao tại Liên Bang Xô Viết,ông Nguyễn văn Linh đã đưa ra chủ thuyết đổi mới đế cứu “đảng cộng sản” thoát qua giai đoạn có thể bị sụp đỗ.Nhưng ông Nguyễn văn Linh vào lúc nầy đang giữ chức vụ Bí Thư thành phố Sài Gòn (còn được các ông gọi với tên là thành phố Hồ chí Minh),bên cạnh đó cái tầm của Nguyễn văn Linh chưa đủ lực để thực hiện công việc nầy,vì vậy phải nhường bước cho một cán bộ đảng đàn anh kỳ cựu,có tầm vóc có thể đụng đến được những “điều cấm” của tổ chức, đảm trách công việc đổi mới nầy.Con người đó là ông Trường Chinh (Đặng xuân Khu) một cán bộ cộng sản kỳ cựu là người đồng hành cùng với ông Hồ chí Minh ngay từ giờ phút ban đầu, thành lập đảng cộng sản Đông Dương,để rồi sau đó phải ngụy dưới danh xưng là “đảng Lao động Việt Nam” để che dấu cái tên cộng sản,nhưng luôn được mọi người hiểu đó cũng là đảng cộng sản giả hình để che dấu cái từ cộng sản,một danh xưng mà mọi người đều cảm thấy ghê sợ.Ông Trường Chinh đảm nhận công việc nầy,là để khỏi bị phủ lên cái án phản động bởi từ cái khung kỹ luật mà chính ông đã góp phần tạo ra.Trong cái thế chẵn đặn đừng,tuy đã gần 80 tuổi đời,là người đảng viên nhiều tuổi đảng thuộc vào hạng kỳ cựu,đã chai đá như là mình đồng,da sắt,nhờ vậy nên không một thế lực nào dám chạm vào.Ông đã phải quay lại nhìn hết đoạn đường mà mình đã đi qua, nó đã có quá nhiều sai lầm, góp phần làm cho đất nước nghèo nàn,dân tình đói khổ đến cùng cực.
Cái cùng cực ấy như chúng ta đã thấy: sai lầm trong đường lối tạo nên từ guồng máy lãnh đạo, bởi từ việc quí ngài quá hấp tấp,nên đưa đến việc yếu kém trong nhận thức,nhưng lại chủ trương muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội tại nước Việt nam theo đường lối của học thuyết Marxit,mà lại dựa vào tính cách cai tri hung bạo của Stalin,và Mao trạch Đông,đã dẫn Việt Nam vào con đường của một nền kinh tế bế tắc,nghĩa là các sản phẩm làm ra không đủ nuôi ăn cho dân chúng,mà cái nguy cơ nhất là giới công nhân, viên chức thuộc các cơ quan nhà nước đời sống của họ và gia đình họ hoàn toàn phải dựa vào đồng lương,vào phụ cấp của nhà nước.Tại các thành phố thì vấn đề lương thực bị điêu đứng bởi chính sách ngăn đò,cấm chợ mà nhà nước hay đúng hơn là đảng đang ra lệnh thực hiện.Nạn lạm phát phi mã,giá cả leo thang chóng mặt.Các yếu điểm trên đã tạo cho người lao động hết tin tưởng vào đường lối lãnh đạo của đảng, đã tạo thành nạn tiêu cực trong toàn xã hội.Cán bộ hách dịch cửa quyền, đồng thời lợi dụng giá cả chênh lệch ăn cắp của cải của nhà nước, tạo nên một xã hội bế tắc.Đó là kết quả của chính sách sai lầm của đảng cộng sản mà quan trọng nhất là phương diện lãnh đạo các ngành theo chủ nghĩa Marxit,nhất là vấn đề chủ yếu làm kinh tế đã gây nên sự bế tắc trong xã hội.
Để phải gở cái khúc mắc của sự bế tắc nầy cứu nguy đảng,trong cương vị Tổng Bí Thư đương nhiệm vào giai đoạn nầy,ông Trường Chinh phải quay nhìn lại mình,và đã nhận ra rằng với những suy nghĩ của chính ông hay nói một cách khác là của đảng cộng sản do từ bởi sự chỉ đạo của ông và các đồng chí của ông, từ mấy chục năm qua nó đã quá lạc hậu,quá cỗ hủ không còn phù hợp với xã hội thực tại theo đà tiến hiện tại của nhân loại với một nền khoa học tân tiến.Do vậy mà Ông Trường Chính đã phải gồng mình đứng ra nhận lãnh công việc chỉ đạo, thực hiện một cuộc đổi mới một cách triệt để để cứu nguy đảng cộng sản,vì công việc đổi mới vào lúc nầy là yêu cầu bức thiết nhất.
Phương pháp phải đổi mới vào lúc nầy để lấp đầy cái lỗ hổng cổ hủ và lạc hậu là phải đổi mới về nhiều mặt : “Đổi mới tư duy,nhất là tư duy về kinh tế,muốn được kết quả tốt tức phải đổi mới phong cách làm việc,bên cạnh phải đổi mới tổ chức và cán bộ” có nghĩa là phải đổi mới hoàn toàn,rập khuông theo đúng cách điều hành dưới một chế độ dân chủ cuả nền “kinh tế thị trường”.Tuy ngày nay,trong xã hội mọi người đều vẫn nói công cuộc đổi mới được nêu danh là do ông Nguyễn Văn Linh.Đúng, ông Nguyễn văn Linh là người đã đề danh đầu tiên chủ thuyết nầy,nhưng việc thực hiện thực tế là do ông Trường Chinh đặt nền móng vì ông mới đủ tầm cỡ, và chính ông cũng đã thấy cái nguy cơ của sự sụp đổ nếu không đổi mới một cách triệt để, vì đổi mới vào giai đoạn hiện tại là mệnh lệnh của cuộc sống, do vậy ông đã phát biểu để nêu cao tính chất quan trọng từ công việc làm nầy của ông là: “ĐỔI MỚI HAY LÀ CHẾT”.Ông Trường Chinh là một nhân vật mà mọi người một khi nhắt đến tên ông, đều phải dùn mình,vì một lời phán thoát ra từ cửa miệng của ông trước đây, đã làm cho hàng hàng lớp lớp người phải bị quỵ ngã,nhất là trong chiến dịch “Cải Cách Ruộng Đất"tại Miền Bắc mà ông là người lãnh đạo đứng hàng đầu.
Tuy con số thống kê người mất mạng chưa được chính xác,nhưng với con số mà nhà nước Hà nội đã thừa nhận mà chúng ta đã biết như trên,thì với ông khó mà trả nổi cái nợ máu ấy.Nếu đúng có một thế giới huyền dịu thật sự ở bên kia thế giới của chúng ta,thì chúng ta cũng nên vái vang để khẩn cầu các oan hồn trong cuộc “Cải Cách ruộng đất” hồi năm 1955-1956,đến giờ phút nầy,thôi thì ! cũng nên lấy lượng khoan hồng mà hỉ xả, tha thứ cho ông về cái nợ máu mà ông đã gây ra,bởi sự thiếu ý thức ngay từ giờ phút ban đầu, ông đã không thông suốt hết được về cái chủ nghĩa Marx-Lenin,mà ông đã lại tình nguyện làm người học trò trung thành nhất của họ,nhất là về cái chết của bà Nguyễn thị Năm (Cát Hanh Long) người phu nữ yêu nước ,đã dấu mà nuôi ông cùng các đồng chí của ông thuộc bộ Chính trị lúc mà đảng cộng sản còn trong thời kỳ sơ khai,mà đã được ông trả ơn bằng cách vào hôm tổ chức cuộc đấu tố bà tại Thái Nguyên theo lệnh của ông,ông đã ngụy trang bằng cách mang kính đen để che mặt,cùng với cụ Hồ dùng khăn bịt râu,cả hai người đã len lõi vào giữa đám đông dân chúng,để xem xét cuộc đấu tố,xúi dục dân chúng chửi mắng bà,và cuối cùng là xử bắn bà một cách dã mang theo lệnh của quý ông.
Sự đọ sức giữa hai khối:
Cuộc chiến tranh nóng tại Miền Nam Việt Nam,là một cuộc chiến mà hầu hết các nhà nghiên cứu về chiến tranh đều cho rằng,đây là cuộc chiến dùng đo lường sức mạnh giữa hai khối Tự Do và cộng sản trên thế giới, mà những nhà nghiên cứu cũng đã phát biểu,cuộc chiến tranh tại Miền Nam Việt Nam đã tiêu hao tài sản,vật lực của cả hai khối một cách đáng kể,nền kinh tế Mỹ bị suy thoái nặng,giúp chúng ta hiểu ra rằng nền kinh tế Mỹ,một nước giàu nhất trong khối tự do,mà phải chịu sự hệ lụy bởi từ cuộc chiến tại Miền Nam Việt Nam,vậy thì tại các nước trong khối cộng sản có quan hệ với cuộc chiến nầy làm sao mà chịu đựng nỗi,vì họ phải vận dụng tối đa tài lực của nhà nước họ để giúp Miền Bắc,vì vậy nền kinh tế của những nước nầy phải trên đà bị kiệt quệ là đúng.Ngay tại Miền Bắc,nhà nước Bắc Việt bắt người dân phải chịu đói khát tiết kiệm tối đa với cách hoán dụ: “hạt gạo cắn làm đôi” để phục vụ cuộc chiến tranh xâm lăng Miền Nam, thực hiện cái tham vọng “ẢO"mà họ chủ xướng.Vì vậy không những tại Miền Bắc Việt Nam mà hầu hết các nước trong khối có liên hệ với cuộc chiến nầy đều phải bị kiệt quệ về kinh tế,do vậy mà kéo theo sự sụp đổ hàng loạt từ các nước cộng sản Đông Âu vào các năm 1988-1989 và nhất là sự sụp đổ ngay tại nơi cái nôi của chế độ là Liên Bang Xô Viết,(gồm 6 quốc gia vệ tinh đứng quanh nước Nga),họp thành tổ chức Liên Bang Xô Viết đặt tổng hành dinh tại nước Nga vào năm 1991.
Khối cộng sản Đệ Tam,áp dụng đường lối theo chủ thuyết Marxit- Leninit đã hoàn toàn sụp đổ,cái danh xưng “Cộng Sản” không còn được gọi một cách thông dụng nữa,mặc dầu tại Á Châu vẫn còn lại ba nước cộng sản là Trung Cộng,Việt Cộng,và Bắc Hàn,nhưng họ chỉ mượn cái danh xưng “cộng sản” để giữ cái quyền lực của phe nhóm,ví như tại Việt Nam,tên nước đã phải đổi danh hiệu thành “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” với bản Hiến Pháp tự đảng nầy viết ra,trong đó có điều 4 của bản hiến pháp nầy là rất quan trọng,nó tự khẳng định: “đảng Cộng sản độc quyền lãnh đạo nhà nước”,“Đất đai thuộc quyền sở hữu toàn dân,nhà nước quản lý,đảng lãnh đạo”.Người dân không có quyền sở hữu.(đây là lời tuyên bố của cả hai nhà lãnh đạo tối cao của đảng và chính quyền đó là: ông Tổng bí Thư Nguyễn phú Trọng vào ngày 20/5/2022 và Phạm minh Chính Thủ tướng chính phủ nước CHXHCN/VN ngày 10/4/24023).
Những lời phát biểu của các cấp lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam nó mâu thuẫn với nhau nhiều lắm, nó bất cập bởi chủ trương theo khái niệm " Làm chủ tập thể” đã dẫn đến sự thất bại của chế độ.Sau khi áp dụng chính sách đổi mới,người cộng sản quyết phải giữ quyền lực nên phải áp dụng đường lối kinh tế thị trường của tư bản,nhưng lại thêm cái đuôi thòng làm hậu là “kinh tế thị trường định hướng chủ nghĩa xã hội “.Đã là kinh tế thị trường thì nó hoàn toàn thuộc về chế độ tư bản,nhưng phải thòng thêm cái đuôi “định hướng chủ nghĩa xã hội"nên nó lại trở thành cái quái thai,người cộng sản dùng đó để giữ quyền lực mà bản hiến pháp đã quy định như cả hai ông Tổng Bí Thư Nguyễn phú Trọng và Thủ tướng chính phủ Phạm minh Chính đã khẳng định,mà tôi đã ghi lại bên trên,nó mâu thuẫn với cách suy nghĩ của các vị lãnh đạo trước đó.
Trước đó ông Thủ tướng Võ văn Kiệt đã có cái nhìn và so sánh mà ông đã phát biểu: “Tại sao 5% đất giao cho dân có hiệu quả,còn lại 95% đất của toàn dân lại không đạt kết quả.Rồi ông có nhận xét “Người nông dân chỉ có thể làm giàu trên chính mãnh đất của chính họ làm chủ".Đó mới chính đúng theo cái “NEP” của Lenin.(NEP tức là chính sách của Lenin đã chủ trương giao đất lại cho nông dân hồi năm 1923,khi dân Nga bị đói dưới chủ trương tập thể hóa đầu tiên của ông).Rồi từ đó,Tổng Bí Thư Nguyễn văn Linh cũng đã phát biểu: “Ham chủ nghĩa xã hội hình thức là đánh sập nền kinh tế nông dân,nền kinh tế nông dân bị sập thì khủng hoảng chính trị.Thương dân,thương nước thì phải cỡi trói cho nông dân trước.Nông dân đổ mồ hôi và máu mới có đất ruộng,không ai được quyền tước đoạt của họ”. (Nguyễn văn Linh). Ta thấy các luồng tư tưởng từ nhận thức của những người lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản nó không đồng nhất mà ngược lại nó luôn luôn mâu thuẫn,mâu thuẫn một cách không thể giải thích thế nào cho suông được.Thành thử “Cộng sản thì không thể nào sữa chửa mà cần phải đào thải”.(lời phát biểu của Tổng thống Nga Boris Nikolayevich Yeltsin).
Phán xét để biết là Ai Thắng Ai.
Sau khi chiếm trọn được cả phần đất Miền Nam Việt Nam vào ngày 30 tháng 4 năm 1975,người cộng sản Miền Bắc họ tự hào mà phát biểu rằng “họ là bên thắng cuộc”,cái đó có thể chỉ đúng một phần nếu thu nhỏ cặp mắt lại mà nhìn thật gần,vì họ đã dốc toàn lực bằng sức mạnh quân sự để đánh chiếm Miền Nam, dành cái chiến thắng ấy mà theo thống kê từ các nhà nghiên cứu về chiến tranh Việt Nam,thì thanh niên Miền Bắc bắt buộc phải thực hiện đúng với câu khẩu hiệu mà đảng đề ra “Sanh Bắc,Tử Nam” là phải đi để bỏ mạng tại Miền nam (để giữ cái phiếu gạo cho gia đình) đối với cuộc chiến tranh xâm lược nầy, một triệu mốt người trẻ là con em của người dân Miền Bắc phải bỏ mạng tại Miền Nam,như vậy cái thắng cuộc ấy đã phải trả bởi một cái giá quá đắt (bởi quí ngài áp dụng theo chiến thuật biển người của quý ông cố vấn Tàu) .Quân dân Miền Nam trong tư cách tự vệ phải chống trả với cuộc chiến tranh xâm lăng nầy 10 năm dài đăng đẵn,nhưng chỉ tổn thất hết 300 ngàn chiến sĩ, và người Mỹ hết hơn 58 ngàn, tổng cộng lại cũng chỉ bằng một phần ba số người bị chết của Miền Bắc.Theo nhà văn Dương thu Hương,chính phủ Hà Nội còn đang nợ đồng bào Miền Bắc khoản 900.000 binh sĩ mất tích tại chiến trường Miền Nam.Vào đầu thập niên 2010 của thế kỷ 21 nầy, nhà nước Hà nội đã cho dùng ma thuật tâm linh do từ bà Phan thị bích Hằng và ông ...Thủy,hai người nầy đã dùng cả xương trâu bò, heo gà để đánh tráo xương người,trong việc tìm mộ, nhưng cũng chỉ được khoảng vài trăm và đã được đem về xây thành mồ mả,có dựng bia và ghi danh tính người chết hẳn hòi.Tuy biết là không đúng sau khi họ phát hiện sự dối trá nầy,nhưng rồi cũng phải để yên cho qua chuyện.Như vậy vẫn còn 700 ngàn người mất tích mà nhà nước Bắc Việt vẫn còn phải nợ người dân.
Nhìn trong phạm vi hẹp thì nhà nước Bắc Việt họ hô toán lên “họ là bên thắng cuộc"như thế cũng có thể chấp nhận là không sai mấy,nhưng nhìn rộng hơn ra và phân tích sâu hơn một chút,lấy dấu mốc kể từ thời gian có lời khuyên của vị lãnh đạo tối cao của khối công sản đệ tam hồi năm 1985,mà đảng cộng sản Việt nam đã phải thực hiện việc đổi mới vào năm 1986,thì cái kết quả lại khác đi.Bên thắng cuộc không phải là chế độ cộng sản Miền Bắc như Chính phủ Hà nội đã nói,mà “Bên thắng cuộc” phải là thế giới tự do.Vì chế độ cộng sản không đánh sập được chế độ tư bản mà ngược lại phải đầu hàng chế độ tư bản hay là thế giới tự do,mà chính sách đổi mới đã là một chứng minh,vì đó chính là: “một ***tuyên ngôn đã nói lên sự chào thua của khối cộng sản đệ tam đối với thế giới tự do”.***Việc nầy thì mọi người trong chúng ta đều thấy rất rõ không thể chối cải vào đâu được.Vì vậy “AI THẮNG AI"đã có câu trả lời hẳn hòi rồi.
Danh xưng “Cộng sản” bị bỏ lại sau:
Sau khi hệ thống của toàn khối cộng sản đệ tam bị sụp đổ,thì hai từ “cộng sản” không còn nước nào mơ màng để nói tới nữa,ngay cả nước Nga cũng phải thay đổi một hình thức mới. Hai từ “công sản” đối với nhân loại nó là một cái gì đó mang hình ảnh ma quái rất là ghê sợ,tất cả các nước Đông Âu đã phải áp dụng thể chế dân chủ theo đúng mẫu tư bản chủ nghĩa tây âu,duy chỉ còn lại mấy nước cộng sản Á Châu,nhưng mà hình thức tổ chức cũng lại khác đi. Trung Quốc đã áp dụng một thể chế để trở thành một “Đế quốc Bá quyền” người có quyền hành trong guồng máy cai trị tại nước nầy, họ làm giàu một cách dễ sợ, có người phải dùng riêng cả một căn nhà để mới chứa hết vàng khối và tiền mặt đô la, mà chúng ta đều biết từ các nguồn thông tin qua mạng xã hội một cách thật rõ ràng. Tại Việt Nam hình thức tổ chức xã hội nó khác đi một chút so với Trung Quốc,nhưng cho đến nay chúng ta cũng không thể phân để xếp nó vào hạng ngạch nào được,tuy nhiên, có một điều phải khẳng định, nó không phải là chế độ cộng sản nguyên ủy đúng theo chủ thuyết của chủ nghĩa Marxit như trước,cái danh xưng “cộng sản” là hai từ chỉ được họ mượn mà dùng một đôi lúc cần để lòe người dân mà thôi, ngoài ra họ dấu thật kín.
Việt Nam hiện tại không phải là chế độ cộng sản ta có thể khẳng định như vậy,bởi thực hiện chế độ cộng sản thì mọi người phải có đời sống ngang ngang bằng nhau,ở đây đời sống thuộc các tầng lớp dân chúng trong xã hội thì quá chênh lệch so với đời sống của các tầng lớp cán bộ,đảng viên.Những người được làm cán bộ thì giàu đến mức không tưởng ,họ được ở nhà cửa cao rộng, được gọi với tên là “biệt phủ”, đi loại xe sang đặc biệt nhập cảng từ các nước tư bản tiên tiến nhất trên thế giới, có giá trị cả hàng triệu đô la,vợ con họ có một cuộc sống hết sức sung túc và xa hoa .Con cái hầu hết của những người thuộc giới nầy đều được đi du học tại các nước tư bản mà không phải tốn tiền của cha mẹ.Rất nhiều người đã mua nhà cửa tại nhiều nước tư bản, đưa vợ con ra ở đó mà hưởng thụ đời sống sung mãn của xã hội tư bản.
Kết quả việc đốt lò của Ngài Nguyễn Phú Trọng:
Hãy nhìn lại công cuộc “đốt lò"của ông Nguyễn Phú Trọng thời gian vừa qua để chiêm nghiệm.Lâu lâu ông lại chất cũi thật nhiều vào lò để đốt cho ngọn lửa cháy bùng lên thật lớn,ông cho khui ra một vài vụ ăn cắp của nhà nước để lòe người dân mà ta thấy,những người được đảng phân công giữ những chức vụ cao,họ lấy tiền của nhà nước từ nhiều trăm, cho đến hàng đôi,ba ngàn tỷ đồng.Ông chỉ làm thí điểm đốt cháy một đôi vụ,nhưng tiền từ những người nầy vẫn không thấy nhà nước thu lại được đồng nào.Những đống cũi bị ông Trọng chất đốt, đó chỉ là những con người mà cái mạng số đã bị xấu đến một cách tận cùng,tức đã bị xui quảy,(vì ta hiểu rằng mỗi con người đều có một số mệnh riêng) nên mới bị lọt vào bàn tay hung thần của ông dùng làm cũi,nhưng chỉ là một vài trường hợp tượng trưng gọi là “Tế Thần”, để được gọi là thần có linh mà thôi.Người nào xui lắm thì mới bị,nhưng soi kỹ lại để nhìn kỹ hơn thì đó cũng chỉ có tính cách thanh toán phe nhóm với nhau mà thôi.Có một điều mà mọi người đều thấy là lửa lò của ông càng đốt,cũi càng được chất vào, thì nạn ăn cắp của công lại càng lan rộng ra nhiều hơn,có nghĩa là trong thâm ý ông Nguyễn phú Trọng như ngầm hối thúc những cán bộ dưới tay, hãy dùng hết ma thuật để thu vén tiền bạc một cách kín đáo và mau chóng hơn, nếu một khi có cơ hội, thế thôi.
Lò càng đốt,lửa càng cháy thì nạn ăn cắp lại càng nhiều hơn lên,Không một ai có tài và toàn tâm để làm sạch được guồng máy nhà nước trong cái cơ chế độc tài toàn trị của một đảng tại nước Việt Nam nầy được.Những người đảng viên họ giàu đến mức đã làm cho nhiều người trẻ trong nước nhìn thấy phải thèm rõ dãi,nên hiện tại, trong xã hội Việt Nam lại có dư luận cho ta biết,xã hội Việt Nam đang hình thành thêm một cái nghề mới được gọi là “nghề làm đảng viên” một cái nghề hái ra tiền đang được thịnh hành trong nước.Nếu người cộng sản nào tự xưng mình là người yêu tổ quốc, thì hãy mạnh dạng đứng ra khuyên đảng hủy bỏ cái câu thòng nơi cái đuôi là “yêu xã hội chủ nghĩa"trong câu khẩu hiệu mà đảng nêu ra “yêu nước là phải yêu xã hội chủ nghĩa”. Phải hy sinh bỏ cái đuôi thòng nầy để tổ chức lại một xã hội Việt Nam đa đảng để tạo lực đối trọng cho đảng đối lập, để quân bình quyền lực đối với đảng cầm quyền,có tổ chức được như thế thì mới quân bình quyền lực trong việc kiểm soát được những người của đảng cầm quyền,mới làm trong sạch bớt được nạn tham nhũng của giới nầy,có làm được như vậy thì mới mong làm cho đất nước khá hơn, khá hơn thì may ra mới mong bắt kịp đà tiến như các nước láng giềng quanh ta về nhiều mặt, mà một quốc gia cần phải có, vì đất nước ta đã bị trì trệ cả hàn mấy chục năm dài dưới sự cai trị của một đảng cộng sản độc tài toàn trị.
Chỉ ước ao vậy thôi,nhưng mà nhìn kỹ lại thì vẫn thấy còn xa lắm,mong manh lắm !!!!.
Tại Việt Nam cái guồng máy điều hành nhà nước,hay nói đúng hơn là cái guồng máy cai trị của nhà nước hiện tại,ta có thể hình dung nó giống như một cái cổ máy đang kéo cái trục quay ly tâm, vận hành một cách thật nhanh, chạy nhanh vun vút để dùng gạn lọc cái phần xốp từ một khối vật chất nào đó,để dồn cái lõi rắn thành khối đặc vào bên trong giáp với trục,những phần bụi bặm,phần xốp đều được đẩy ra bên ngoài bao phủ quanh nơi da của phần rắn,như vậy có thể hình dung cái bộ phận của máy ly tâm nầy nó giống cái guồng máy cai trị hiện tại trong nước. Đời sống của những cán bộ đảng viên,những người được đảng cử giữ những vai trò cao cấp trong guồng máy lãnh đạo,ắt họ được hưởng cái quyền lợi được đảng ưu ái ban phát từ nơi phần lõi nằm sát nòng của trục quay,để rồi tuần tự nó lan dần,lan dần ra bên ngoài mà chia sớt cho số đảng viên cấp thấp hơn và cho đến các cấp rất thấp tại các cơ sở địa phương phường xã.Tóm lại năm triệu đảng viên đều được hưởng cái quyền lợi,mà đảng ưu ái giành cho,mà đã được đảng qui định sự ưu ái về quyền lợi dành riêng được đảng công bố như thành luật. Là đảng viên thì không bị truy tố dù có tội khi người ấy đang còn mang đảng tịch,ngoại trừ khi nào người đó bị đảng tước đảng tịch thì mới được xét xử.Còn thân phận người dân trên khắp nước thì họ chỉ hưởng được cái phần xốp và những hạt bụi, do cổ máy ly tâm làm tách ra khỏi khối vật chất rắn cứng kia mà bu chung quanh.Tuy nhiên,hiện tại nhà nước khá tinh vi không để cho dân đói như thời bao cấp trước đây, mà bây giờ nhà nước cố gắng giữ cho mỗi người dân đều có được cái ăn, bởi những chén cơm để đủ no bụng hằng ngày,để không phải kêu ca bị đói mà làm loạn.Nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi,người dân muốn làm ra thêm của cải vật chất để làm cho đời sống khá hơn, giống như những người dân sống dưới chế độ tự do dân chủ thì rất khó,bên cạnh đó thì nhà nước lại càng không cần!! Vì đó có thể là kế hoạch của đảng .Hãy nhìn cuộc sống của người dân quanh xóm mình đang ở thì biết tất,công cán từ dân chúng thì dư thừa vô kể.Dư công thì tập trung lại để ngồi nói héo, chứ không làm thêm được một việc gì cho gia đình,đơn giản như việc chăn nuôi gia súc heo bò, gà vịt,kể cả việc trồng thêm rau quả ngay tại nhà cũng không,như vậy,nhìn thì tưởng như là đời sống người dân sung sướng lắm, nhưng thực sự cuộc sống của con người đã trở nên vô vị, bộ não con người bị khóa chặt,bị tê liệt không có cơ hội hoạt động, xã hội không tạo được việc làm nên bộ não của con người chỉ phải đứng yên một chỗ.Tất cả các mặt hàng được nhập lậu từ đâu đó để người dân tiêu dùng thỏa mái,giá rẻ rục, cái đó đã bóp chết mọi sinh hoạt của người dân trong cả nước hay nói đúng hơn là cả xã hội Việt Nam là vậy.
Tìm hiểu tư tưởng từ những người tham gia kháng chiến cũ:
Ngày trước vào các thập niên đầu của thế kỷ 20,khi cụ Hồ phát động phong trào kháng chiến chống pháp,đúng vào lúc mọi người dân đang háo hức mong muốn được khép mình vào một tổ chức để thực hiện cái tinh thần yêu nước, đang sục sôi trong mỗi người là đi đánh Pháp giành độc lập,họ hy sinh thân thể không màng đến danh lợi, hy sinh chỉ để ao ước được phục vụ đất nước, không đòi hỏi kể cả đến lương tiền. Tinh thần ấy phát xuất từ đâu? Nó phát xuất từ cuộc cách mạng 1930 của Việt Nam Quốc Dân Đảng, kháng chiến chống Pháp,cuộc kháng chiến tuy bị thất bại,nhưng tinh thần từ cuộc kháng chiến ấy đã len lõi vào tâm can mọi người dân Việt,nhất là lớp thanh niên trưởng thành vào giai đoạn sau đó,họ quyết thực hiện đúng với tinh thần theo như lời “huấn dụ” của Cố Đảng Trưởng Nguyễn Thái Học “Không thành công thì thành nhân".Bởi ý thức muốn được thành nhân từ cố Đảng trưởng Nguyễn Thái Học, đã thôi thúc tinh thần yêu nước nơi lớp thanh niên trưởng thành vào giai đoạn sau đó.Cụ Hồ đã phát động phong trào chống Pháp lại đúng vào lúc mà tinh thần yêu nước trong thanh niên đang dâng trào rất cao,nên cụ đã chớp được thời cơ, lợi dụng được cái lực từ lớp thanh niên nầy để phục vụ cho cuộc kháng chiến chống Pháp vào đúng thời điểm.Thực sự lớp thanh niên trưởng thành vào giai đoạn sau 1930 họ có hiểu biết gì về chủ nghĩa cộng sản không? Không có,họ tham gia kháng chiến là vì lòng yêu nước đang dâng trào trong tim gan,trong tâm tư họ thế thôi. Nhưng rồi chỉ một số ít trong số họ khi vào chiến khu,thì đã nhận biết ra được sớm hơn là họ bị nhầm lẫn bởi đây là cái chủ nghĩa cộng sản,họ đã phải lặng lẽ dã từ chiến khu của cụ mà “Dinh Tê”,còn lại đa phần đang chiến đấu thì không thể hiểu được,vì họ đang tiếp tục phải cầm súng, mãi cho đến khi kháng chiến thành công,thì ôi thôi cái thời gian đã quá muộn màng,họ phải chịu bị Cụ phủ lên người họ một lớp màn che với hai chữ “cộng sản” vậy thôi.Hãy nghe những đảng viên cao cấp phục vụ trong hàng ngũ lãnh đạo các ngành của tổ chức Việt Minh vào thời gian nầy thổ lộ, tâm tư của họ về sự thiếu hiểu biết đối với chủ nghĩa cộng sản, để chúng ta hiểu được tư tưởng từ lớp thanh niên được trưởng thành vào giai đoạn nầy.(hãy nghe trọn buổi Oral của Đại Tá Bùi Tín,của nhà văn Vũ thư Hiên,hoặc là cuộc bỏ đảng của các ông Trần Độ,Nguyễn văn Trấn,đọc tôi bỏ đảng của Nguyễn Quýnh , tìm hiểu nơi họ để biết cái thực về tư tưởng của những người “bị” đi làm cộng sản từ lớp đàn anh của chúng ta vậy.
Như tôi đã trình bày ngay từ đầu,cái tuổi của tôi đang nằm trong cái tuần “Bát Thập Đại Phúc” (trong việc phân chia thời gian của một đời người) tuy nhiên, nó còn lại có thể quá ngắn, mà mình thì không biết được cái “SỐ TRỜI” của mình phải “đi” là vào lúc nào! vì vậy tôi muốn tranh thủ mà ghi lại một số sự kiện đã xảy ra trong suốt khoảng thời gian được gọi là cuộc đời của chính mình,ghi để giữ lại,may ra lớp cháu,chắt,có thế là đến lớp chít chít về sau kia... có đứa nào đó nó đọc được,thì giúp chúng hiểu được một số sự việc về thời sự đã xảy ra trong khoảng thời gian mà chúng ta đã sống,khi đó là lúc mà chúng ta đã thuộc về lớp người được các thế hệ gọi là chít, chít nầy, họ đã tôn vinh chúng ta lên hàng “Tiên Tổ” của họ rồi.Họ sẽ biết được nhiều sự kiện xảy ra đã được xếp vào cái gọi là “lịch sử” có nghĩa là thuộc về quá khứ được tính theo thời gian.
Cho vui vậy thôi,bởi cái ước ao của tôi cũng chỉ có là vậy, vì nó còn quá xa so với tuổi tác của mình !!!
Tôi ghi thêm vào đây bài thơ:
TẠ LỖI TRƯỜNG SƠN
(của Đỗ Trung Quân để mọi người cùng đọc)
Một ngàn chín trăm bảy mươi lăm
Các anh từ Bắc vào Nam,
uộc trường chinh 30 năm dằn dặc
Các anh đến
Và nhìn Sài Gòn như thủ đô của rác
Của xì ke,gái điếm cao bồi
Của tình dục ăn chơi
“Hiện sinh,buồn nôn,phi lý !!”
Các anh bảo con trai Sài Gòn không lưu manh cũng lính ngụy
Con gái Sài gòn không tiểu thư khuê các,cũng đĩ điếm giang hồ
Các anh bảo Sài Gòn là trang sách “hư vô”
Văn hóa lai căn không cội nguồn dân tộc
Ngòi bút các anh thay súng
Bắn điên cuồng vào tủ lạnh,ti vi
Vào những đồ tiêu dùng mang nhãn hiệu Hoa Kỳ
Các anh hằn học với mọi tiện nghi tư bản
Các anh bảo tuổi trẻ Sài Gòn là thú hoang “nổi loạn”
Là thiêu thân,ủy mị yếu hèn
Các anh hùa nhau lập tòa án bằng văn chương
Mang tuổi trẻ Sài gòn ra trước vành móng ngựa
2. Tội nghiệp Sài Gòn quá thể
Tội nghiệp chiếc cầu Công Lý
Có anh thợ điện ra đi không về !!
Tội nghiệp những bà mẹ Bàn cờ những ngày chống Mỹ
Lữa khói vỉa hè nám cả hàng me
Tội nghiệp những người Sài gòn đi xa
Đi từ tuổi hai mươi
Nhận hoang đảo tù đày để nói về lòng ái quốc
Có ai hỏi những hàng dương xanh
Xem đã bao nhiêu người Sài Gòn hóa thân vào sóng nước
Tội nghiệp những đêm Sài Gòn đốt đuốc
Những người nơi bến tàu “xuống đường với bao tử trống không”
Tội nghiệp những ông Cha rời khỏi nhà dòng
Áo chùng đen đẫm máu
Tội nghiệp những chiến trường văn chương,thi ca,sách báo
Những vị giáo sư trên bục giảng đường
Ưu tư nhìn học trò mình nhiễm độc
Sài gòn của tôi,của chúng ta
Có tiếng cười
Và tiếng khóc.
3. Bảy năm qua đi với nhiều buồn vui đau xót
Một góc phù hoa ngày cũ qua rồi
Những con điếm kia đã trở lại làm người
Giả từ ghế đá công viên để sống đời lương thiện
Những gã giang hồ cũng khoát áo thanh niên
Xung phong lên rừng xuống biển.
Tìm lại hồn nhiên cho cuộc sống của mình
Cuộc thay đổi nào cũng nhiều mất mát hy sinh
Các anh ngông nghênh tuyên ngôn “khôn và dại”
Các anh bắt đầu triết lý “sống ở đời”
Các anh cũng chạy đứt hơi
Rượt bắt và trùm kín đầu những rác rưởi Sài gòn thời quá khứ
Sài gòn 1982 lẽ nào
Lại bắt đầu ghẻ lở?
4. Và khi ấy
Thì chính “các anh”
Những người nhân danh Hà nội
Các anh ngồi giữa Sài gòn bắt đầu chửi bới
Chửi đả đời
Chửi hả hê
Chửi vào những làng quê ghi trong lý lịch của chính mình
Các anh những người nhân danh Hà Nội sợ đến tái xanh
Khi có ai nói bây giờ về lại Bắc!!!
Tội nghiệp những bà mẹ già miến Bắc
Những bà mẹ mấy mươi năm còng lưng trên đê chống lụt
Những bà mẹ làm ra hạt lúa
Những năm thất mùa phải chống gậy ăn xin
Những bà mẹ tự nhận phận mình tăm tối
Để những đứa con lớn lên có cái nhìn và trái tim trong sạch
Bây giờ
Những đứa con tự nhận mình trong sạch
Đang nói về quê mẹ của mình như những kẻ ngoại nhân
Các anh
Đang ngồi giữa Sài Gòn nhịp chân
Đã bờm xờm râu tóc,cùng quần jean xắn gấu
Cũng phanh ngực áo,cũng xỏ dép Sa bô
Các anh cũng chạy bấn người đi lùng kiếm
Tủ lạnh,Cassette,Radio bia ôm và gái
Các anh ngông nghênh tuyên ngôn “khôn và dại”
Các anh bắt đầu triết lý “sống ở đời”
Các anh cũng chạy đứt hơi
Rượt bắt và trùm kín đầu những rác rưởi Sài gòn thời quá khứ
Sài gòn 1982 lẽ nào
Lại bắt dầu ghẻ lở
5. Tội nghiệp em
Tội nghiệp anh
Tội nghiệp chúng ta những người thành phố
Những ai ngổn ngang quá khứ của mình
Những ai đang cố tẩy rửa “lý lịch đen”
Để tìm chỗ định cư tâm hồn bằng mồ hôi chân thật
6. Xin ngả nón chào các ngài
“Quan tòa trong sạch”
Xin các ngài cứ bình thản ăn chơi
Bình thản đi thay lốt cũ
Hãy để yên cho hàng me Sài Gòn
Hồn nhiên xanh muôn thuở
Để yên cho xương rồng gai gốc
Chân thật nở hoa
Này đây!!
Xin đổi chỗ cho các ngài cái quá khứ ngày xưa
Nơi một góc (chỉ một góc thôi)
Sài gòn bầy hầy ghẻ lở
Bây giờ:
Tin chắc rằng trong các ngài đã vô số tin vào “Thượng Đế”
Khi sống hả hê giữa một thiên đường
Ai bây giờ
Sẽ:
Tạ lỗi với Trường Sơn!!
- Năm 1982 , Đỗ trung Quân.
Tôi ghi lại lời toàn bài thơ “Tạ lỗi Trường Sơn” của Đỗ Trung Quân vì ý nghĩa từ bài thơ nầy khá độc đáo,tôi đã đọc nó nhiều lần mà cảm thấy hay hay.Do từ đó mà muốn ghi lại để cho những người nào có dịp đọc được bài viết nầy của tôi,thì cũng có dịp đọc để chiêm nghiêm bài thơ của tác giả Đỗ Trung Quân một thể.Và tôi cũng xin mượn sự ghi chép lại bài thơ nầy để kết bài viết của tôi “AI THẮNG AI” một câu hỏi khá vui đối với mọi người đã sống vào khoảng thời gian cuối thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21 nầy.
Viết xong ngày 09 tháng 12 năm 2024,
Phan công Thạnh